Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 284-2: Tông Thịnh trả thù 2




Ở chỗ này, có ánh sáng, có bác sĩ, y tá, bên ngoài còn có tiếng kêu tên, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng trẻ con khóc. Đây mới là hiện thực, đã không còn nguy hiểm nữa. Thần kinh căng chặt của tôi rốt cuộc đã có thể thả lỏng rồi. Tôi chuyển cây trâm sang tay kia, thở một hơi thật dài rồi cất cây trâm vào túi lại. 

Lúc băng vết thương bác sỹ còn nói: “Vết thương này có lẽ hai ba ngày tới không nên đi lại, không sao đâu.”

Y tá cúi đầu cười xấu hổ. Có lẽ, dáng vẻ chúng tôi thế này mọi người đều đang đoán như nhau, rằng chúng tôi ở trong phòng tắm ấy ấy làm vỡ kính, rồi tự mình dẫm lên mảnh kính vỡ. 

Đối với vết thương trên cổ Tông Thịnh bác sĩ cẩn thận hơn nhiều, vừa giúp Tông Thịnh rửa sạch miệng vết thương vừa hỏi: “Tiên sinh, có cần tôi giúp báo cảnh sát không? Vết thương này là hẳn là do vũ khí sắc bén gây ra. Tuy rằng không phải rất sâu, cũng không có trực tiếp làm rách động mạch chủ, nhưng miệng vết thương chỉ cần rộng thêm chút xíu là đã phải nhập viện rồi. 

“Không cần!” Tông Thịnh không có một câu giải thích, cứ thế cự tuyệt.

Các vết thương đều đã được xử lý, bác sỹ vẫn yêu cầu Tông Thịnh nằm viện, nguyên nhân là hắn khuỷu tay có khả năng gãy xương. Xem tình huống rất có khả năng, liền tính không được viện, cũng nhất định phải đi làm kiểm tra.

Xử lý xong thì vừa lúc Ngưu Lực Phàm cũng tới nơi. Người khách sạn hiểu lầm Ngưu Lực Phàm là người nhà của chúng tôi nên ra công ra sức giải thích chuyện chúng tôi bị thương không liên quan đến khách sạn, nên khách sạn sẽ chỉ thanh toán 500 đồng tiền khám cấp cứu, những chi phí sau này khách sạn không chịu trách nhiệm. 

Tông Thịnh ngồi trên xe lăn, được y tá đẩy ra ngoài, tôi thì cố nén đau nhón gót đi ra theo. Tông Thịnh vừa ra khỏi phòng khám liền nói: “Được rồi, tiền chữa bệnh tự chúng ta phụ trách, đồ đạc bị hỏng trong khách sạn cũng do chúng ta phụ trách, phòng cũng không cần trả, ta sẽ nói thư ký giữ phòng lại mấy ngày.”

Quản lý khách sạn đi cùng vội nói: “Tiên sinh, cảm ơn anh đã thông cảm, nhưng mà phòng cần dọn dẹp, có đồ đạc gì trong phòng cần lưu ý không ạ?”

“Không, ta chỉ cần giữ phòng, không dọn dẹp gì cả.” 

“Không dọn phòng sao ạ?” Quản lý ngu ngơ.

Ngưu Lực Phàm tức giận nói: “Bảo giữ nguyên thì cứ làm thế đi, có tiền mà còn thắc mắc gì. Cái đám dư tiền thích rải tiền cho mấy người đó còn không được sao? Hừ, đi tắm suối nước nóng đồ, không gọi tôi đồ. Coi đi coi đi, đây là sao nào? Lăn lên xe lăn luôn?!”  

Tôi vội đi tới chỗ quản lý để nói rõ ràng việc chúng tôi yêu cầu. Tôi cũng không biết lý do vì sao TÔng Thịnh lại yêu cầu như vậy, nhưng viêc anh muốn chắc chắn có lý do.