Hoạt động một chút thật sự khiến cho cơ thể cảm thấy rất thoải mái. Nhìn ra ngoài xe cộ cũng thưa thớt đi nhiều.
Một chiếc xe bán tải chạy thẳng qua cửa văn phòng chúng tôi. Trong nội thành mà chạy xe bán tải tương đối hiếm nên chiếc xe đó trông vô cùng bắt mắt. Tôi nhìn theo chiếc xe ngừng lại ở bãi đậu xe khách sạn Sa Ân bên kia đường. Tôi chạm khẽ vào vai Tông Thịnh hỏi nhỏ: “Xe của Ngưu Lực Phàm à?”
Tông Thịnh nhìn qua, không nói gì mà chỉ gặm bánh bao, uống nửa ly sữa đậu nành của tôi rồi đi sang khách sạn Sa Ân. Tôi thấy vậy cũng vội húp cháo, uống hết ly sữa rồi quay sang Tiểu Mễ nói: “Tiểu Mễ, giúp em dọn dẹp nha, chút em quay lại, cảm ơn chị.”
Tiểu Mễ nhìn theo tôi vội vã chạy ra bên ngoài gọi với theo: “Này, các người…”
Tôi là đi theo tiểu lão bản ra cửa nên Tiểu Trần cũng không dám nói gì. Băng qua đường, tới cửa khách sạn thì thấy Lực Phàm đã dọn sạch một bãi đất trống, đang lôi từ trong xe ra một sọt hoa hồng to tướng. Nhìn đám hoa hồng tôi trầm trồ: Ngưu Lực Phàm lần này thật sự bỏ vốn lớn rồi. Chỗ này dám là 999 đóa lắm.
Hoa vẫn còn bọc trong giấy báo, có lẽ là vận chuyển đường dài tới. Có lẽ, Lực Phàm đi chợ hoa sỉ mua đây mà.
Ngưu Lực Phàm nhìn thấy chúng tôi đi tới thì nói: “Tới tới, hỗ trợ cắt hoa, cắt thành từng đóa, cắt cách đài hoa khoảng 5cm.”
“Anh làm gì thế?” Tôi kinh ngạc nói. Hắn đang ôm từ trên xe xuống một cái hộp không to, trên hộp ghi chữ nến thơm.
“Cầu hôn!” Ngưu Lực Phàm nói, quanh chúng tôi đã có người đi đường tò mò vây quanh xem.
“Anh nghiêm túc?” Tôi càng thêm kinh ngạc, níu áo Tông Thịnh, Ngưu Lực Phàm đây là cầu hôn sao?
Ngưu Lực Phàm không để ý tới tôi còn đang kinh ngạc, cầm kéo, bắt đầu cắt hoa hồng, phần không dùng cứ thế vứt thẳng lên thùng xe. Tôi nghĩ tới tối qua hắn nói “Đã từng yêu.” Khi nói, trên mặt hắn lộ rõ vẻ đau lòng.
Cho dù bây giờ hắn biết rõ quan hệ giữa hắn và Thẩm Hàm sẽ không đi đến đâu, nhưng hắn không muốn người mình từng yêu gặp nguy hiểm.
Việc mà hắn phải làm lúc này chính là dùng cách của mình kéo cô ấy ra khỏi vòng nguy hiểm. Hắn cũng không nghĩ đến việc hôm nay mình làm dưới mắt người khác chính là có chút ngu xuẩn.
Nhìn Ngưu Lực Phàm kiên định tới như vậy tôi cũng không nói thêm gì mà ngồi thụp xuống phụ hắn chuẩn bị hoa.
Tông Thịnh nhìn hai chúng tôi, có lẽ trong mắt anh việc chúng tôi làm là không thể hiểu được. Dù sao Tông Thịnh không phải làm loại người có thể làm ra việc như thế này. Nếu hiện tại lập trường đổi một chút, tôi thành Thẩm Hàm đang ở trong khách sạn, Tông Thịnh cũng tuyệt đối sẽ không dùng cách này để xử lý.
Tông Thịnh lên tiếng, có chút không tình nguyện: “Tôi đi sang công trường lấy cho hai người hai cái ghế. Cứ ngồi xổm như vậy Thủy chưa cắt xong hoa hồng hai người đã bị thiếu máu não rồi.”
Trước giờ coi trên mạng mấy cái hoa hồng nến thơm lãng mạn chỉ là ôm mấy bông hoa, thêm mấy tấm hình thôi sao? Sao tới hồi tự mình làm tôi thấy khó khắn tới vậy?