Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 268-3: Tìm Bồ Tát 3




Tôi vốn dĩ không cao lắm hơn nữa lại đứng trên chiếc ghế dựa mà cứ bay tới bay lui nên muốn chạm được đến mức tôi cũng vô cùng khó khăn. Tôi nhón mũi chân, dùng tay kéo tủ hồ sơ, giữ vững để tránh chiếc ghế quay qua quay lại, sau đó cố với đầu ngón tay lên chỗ tượng Bồ Tát.

Tông Thịnh đã nói, tượng này không thể làm bậy. Bức tượng này có thể gây ra ảnh hưởng với anh cho nên tuyệt đối không phải là những bức tượng Bồ Tát bán ở ven đường, mà là tượng đã được khai quang điểm nhãn.  Nếu phá hỏng tượng này sẽ chẳng có gì tốt lành, nhẹ nhất là xui xẻo. 

Nhưng mà tôi chỉ có thể sờ tới chứ chưa thể nắm chắc để kéo qua được. 

Văn phòng đang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tôi kinh hoàng, không phải là Tông Đại Hoành đã trở lại chứ? Tuy rằng lão mang theo vợ đi làm cùng, nhưng mà ai biết được, lỡ đâu lão quay về đây thì sao, dù sao lão cunhx có một căn hộ ở trên lầu.

Dưới tình thế cấp bách, tôi vội nhảy lên, chụp lấy tượng Bồ Tát rồi ôm vào người, nhảy xuống.

Ngờ đâu khi tôi chạm mặt ghế thì ghế cũng trượt khiến tôi và ghế ngã sầm xuống mặt sàn. Ngay lúc hôn sàn tôi vẫn nhớ Tông Thịnh nói không được làm rơi vỡ Bồ Tát nên vội ôm chặt để tượng rơi lên người mình. 

Cứ như vậy, Bồ Tát thì không sao, còn tôi thì nát mông.

Cửa văn phòng bị đẩy ra, bảo vệ ló đầu vào hỏi: “Ngươi là?”

“Tông Ưu Toàn!” Tôi vội báo tên. Tôi cũng không đứng lên ngay mà vội dùng vải đỏ trùm lên Bồ Tát. Tuy rằng bảo vệ không biết rằng tôi cầm theo cái gì ra khỏi nơi này, cho dù biết thì cũng sẽ không nói cái gì cả. Nhưng ngày mai Tông Đại Hoành sẽ biết điều này. Lại chuyện này thì cứ giấu được bao nhiêu thì giấu thôi.

“Đã hết giờ làm cô còn ở lại đây làm gì?” Bảo vệ hỏi. 

Tôi đã dùng vải đỏ trùm lên Bồ Tát, đẩu thẳng vào gầm bàn kế bên rồi mới đứng lên: 

“Tôi hôm nay quên đồ ở văn phòng, trở lại lấy.”

“ Ghế này...”

“Ghế chất lượng không tốt, mới ngồi lên nó đã trượt rồi.”

Bảo vệ nhìn tôi nhăn mày: 

“Cô không sao chứ? Té bị thương chỗ nào không?”

“Không có không có, đại ca anh tiếp tục tuần tra đi, tôi lấy đồ xong thì liền lên lầu.”

“Lên lầu?À, cô là cháu dâu của lão tổng. Tôi có nghe nói qua.”

Tôi cười ha hả, dùng chân đá tấm vải lộ ra. Văn phòng này vốn toàn đan ông, nên chỉ cần xuất hiện xíu màu lạ là lộ ngay. 

Bảo vệ nói thêm vài câu rồi rời đi. 

Hắn vừa đi, tôi vội đem Bồ Tát đang giấu dưới gầm bàn ra, không rảnh lo tới cái mông đau, đi thẳng về chỗ thang máy.

Vừa ra khỏi thang tôi đã thấy Tông Thịnh ôm tay dựa vào thang máy, tựa hồ là đang đợi tôi.

“Sao anh lại ra đây?” Tôi có chút kinh ngạc, vốn cho rằng anh sẽ ở trong nhà của ông chờ tôi.

Tông Thịnh lấy Bồ Tát trùm vải đỏ trong tay tôi ra: “Anh ở trên lầu nghe thấy tiếnh em ngã!”

Anh vươn tay, mặc tôi né mà xoa mông tôi! Anh làm khiến tôi giật nảy mình, đau tới nhảy dựng lên: “Đừng động thủ động cước, đau mà!”

“Không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì, ngã dập mông thôi. Em cố lắm, ngã chứ không để cho Bồ Tát ngã đó. Cái này xử lý như thế nào đây?”

Tông Thịnh ước lượng bức tượng trong tay, nói: “Ngày mai Ngưu Lực Phàm lại đây, kêu hắn đưa vào miếu đi. Đi thôi, không có việc gì, chúng ta liền đi về trước.”

Chúng tôi cũng không thể ở lại nhà ông qua đêm được, vẫn phải về nhà. Bất quá trước khi về nhà, tôi vẫn còn phải ghé ký túc xá Tiểu Mễ một chút. 

Ký túc xá của họn họ ở ngay lầu dưới. Thấy tôi xuất hiện mọi người đều khá ngạc nhiên. Tiểu mễ còn đang đắp mặt nạ, ngay lúc tôi gọi cửa cô nàng cúi đầu nên mặt nạ liền rơi bộp xuống đất.

Biết Tông Thịnh ở dưới lầu chờ nên tôi cũng không chần chờ mà hỏi thẳng: “Hôm nay sau khi em rời khỏi, có ai tới tìm em không? Nữ sinh trung học ấy!”