Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 258-2: Người phụ nữ của tôi sẽ do tôi chiếu cố 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hắn lại lắc đầu, thổi tắt đèn. Tôi tiếp tục cuộn tròn, trước khi lại mê man, ngẫm lại hoàn cảnh hiện tại của bản thân. Từ sau khi vào đây tới giờ, tôi đã hai lần gặp người nam nhân này. Mà ở trong trí nhớ, khi ba mẹ nói những lời này nọ, thì hẳn là đã sang ngày thứ hai. Bọn họ còn đang gạt Tông Thịnh. Như vậy nam nhân kia chính là mỗi đêm tới một lần. Đối với Tông Thịnh mà nói, hẳn là đêm thứ ba sau khi tôi mất tích. Suốt hai ngày ba đêm, dù cho bọn họ có gạt cũng không được lâu hơn nữa. Tôi vốn có huyết khế với Tông Thịnh, nếu anh thật sự muốn đi tìm tôi thì sẽ tìm được thôi. 

Tông Thịnh! Anh đang ở đâu? Mau tới tìm em nha! Em sắp chết ở chỗ này rồi. 

Tôi cứ tự nhủ trong lòng vô số lần.

Trong bóng đêm mịt mùng, tôi thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập, có thể cảm giác được dòng máu lưu động.

Tôi không biết đã qua bao lâu, cả thế giới của tôi tựa hồ đã đọng lại, thậm chí, tôi quẩn quanh với suy nghĩ liệu mình đã chết chưa? Chết trong chỗ đen tối này mà không một ai phát hiện ra. 

Ban đầu là tôi ngồi bệt xuống đất, tới giờ thì ngay cả sức lực để ngồi tôi cũng không còn, nằm bệt luôn xuống đất. Mặt đất rất lạnh, tôi chỉ có bộ đồ mẹ chuẩn bị cho, khi nhập viện đang mặc bộ đồ mùa thu, ở ngoài là áo nhung to, và một áo khoác ngủ mà thôi. Với tiết trời cuối thu đầu đông cộng với sàn nhà này, tôi cảm thấy từng trận khí lạnh xông vào cơ thể. Tôi cảm thấy bên ngoài thật lạnh, mà bên trong cơ thể thì thật nóng muốn chết.

Tôi thở dốc, hơi thở nóng hầm hập, đến cả thở ra cũng khó khăn, chẳng lẽ tôi thật sự sắp chết rồi sao?

Ngay khi tôi nghĩ như vậy thì lại nghe tiếng mở cửa, nghe tiếng một nhóm người bước vào. Nhưng hiện tại, tới sức lực để mở mắt tôi cũng không có.

Có giọng nữ nói: “Nơi này vốn dĩ là nhà xác. Sau đó, vốn là trạm xá sẽ không cần tới nhà xác nên niêm phong lại. Cửa trước giờ vẫn khóa, không ai có thể vào. Bên kia có một cửa ra sân, và cũng đang khóa lại. Cạnh nhà xác có một tòa nhà nhỏ có bốn phòng, vốn là phòng cách ly sốt khi bệnh truyền nhiễm bùng phát, chúng cũng đã bị khóa.”

Kế tiếp là bác gái tôi: “Lão Bắc nói rồi, sợ là Ưu Tuyền không thể tìm được, có tìm được cũng đã chết rồi. A Thải, em, em đừng ngất, phải cố lên. Đứa nhỏ này không còn, đứa nhỏ này không còn…”

Mẹ tôi nức nở: “Muốn gì phải tìm thấy thi thể mới đi được, con gái của tôi như thế nào phải có câu trả lời.”

Giọng  nữ nói: “Cái này chúng ta cũng mặc kệ, các ngươi đi báo án đi. Xem cảnh sát nói như thế nào. Nếu không nữa, các ngươi đi toà án kiện đi. Xem Toà án phán như thế nào, chúng ta sẽ bồi thường cho.”

Mọi người vẫn đứng ở cửa nói chuyện, nhưng ngay lúc này tôi thấy bước chân, đi lại trong không gian tối tăm này, tôi có thể cảm nhận được tiếng bước chân của nhưng không thể nghe thấy. Chỉ cảm thấy có bước chân lướt qua bên cạnh rồi dừng lại không xa tôi. Vài giây sau, một giọng nói vang lên:

“Lão Bắc nói Ưu Tuyền đã chết sao?”