Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 257-3: Quỷ giấu người 3




Giọng ba tôi vang lên: “Không ai? Không ai? Mấy người mặc kệ bệnh nhân vậy sao?”

“Này, nói cái gì vậy? Nếu con gái mấy người tự bỏ đi thì sao, sao lại đòi người chỗ chúng tôi.”

“Chẳng phải bảo là không thấy con bé ra khỏi bệnh viện sao?”

“Ai biết cô ta ở đâu? Cô ta đâu phải phải người bệnh tâm thần, chúng ta còn có thể lấy dây cột lại sao? Tự mình chăm người bệnh, xong rồi làm mất người bệnh, lại đi đòi chúng ta. Y tá chúng ta ca đêm phải trông bao nhiêu người, làm sao có thể nhìn hết được?! Sao không bao nguyên cái bệnh viện để chăm con các người đi?”

“Được rồi.” mẹ tôi nói. “Đưa chúng tôi qua đó đi, nếu không thấy chúng tôi sẽ  báo cảnh sát.”

“Đã là người trưởng thành, mất tích còn chưa tới 48 giờ có báo án cũng vô dụng. Đi thôi, khóa cửa lại.”

Tôi đưa tay ra trong bóng tối và vẫy tay gọi:“ Mẹ ơi! Mẹ ở đây, đưa con ra ngoài. “Mẹ ơi!” Tôi hét lên, nhưng tiếng đóng cửa là câu trả lời cho tôi.

Trái tim tôi chùng xuống, như thể tôi đã chìm vào bể nước đá. Tôi lại co người lại, và ngồi xuống đất, dựa vào bức tường phía sau. Tôi nghĩ rằng tôi có thể biết những gì đang xảy ra.

Khi tôi còn nhỏ, đi học mẫu giáo, chính là năm mà Tông Thịnh rời đi. Trong thôn có một đứa trẻ ba bốn tuổi bị mất tích, cả thôn đổ đi tìm, tìm khắp nơi. Có nhiều người như vậy, căn bản không có chỗ nào không tìm. Nhưng trời tối mịt rồi vẫn không tìm thấy đứa bé, có người còn đề nghị mang theo bình điện, gậy trúc, cùng móc sắt đi xuống bờ sông tìm đứa bé.

Mọi người đều cảm thấy, trong thôn tất cả đều đã tìm khắp, cửa thôn cũng có người ngồi canh, không phát hiện có người lạ vào thôn ôm đứa nhỏ nào đi, như vậy đứa bé có thể rớt xuống sông. Đã lâu như vậy, hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ tới việc câu xác dưới sông.

Hơn nửa đêm, bao nhiêu người đổ đi tìm. Gậy trúc dài cột theo móc sắt, đâm vào trong nước, cứ thế một hàng dài. Nếu như thấy có máu trong nước, hoặc đầu gậy trầm xuống là tìm được.

Vậy mà cả thôn làm tới hơn hai giờ đêm vẫn không thấy gì, trên mặt nước cũng không có máu, cũng không câu được gì.

Người trong thôn về nhà, chỉ còn ba mẹ đứa nhỏ khóc bên bờ sông.

Có người nói, kêu bọn họ đi tìm Lão Bắc hỏi một chút. Khi đó, Tông Thịnh mới vừa bảy tuổi đi theo bà từ bờ sông xem náo nhiệt về nhà, lúc vào nhà thì nói với bà: “Có mùi như người chết.”

Bà không để trong lòng, chỉ cảm thấy, trẻ con thì biết gì mà mùi người chết.