Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 248-2: Tháo gỡ nghi hoặc 2




Nhưng tôi có thể hiểu rõ một chút, trong phần chuẩn bị của Ngưu Lão tiên sinh cần có máu của Thẩm Kế Ân của Thẩm gia làm vật dẫn. 

Một thế trận vĩ đại đòi hỏi phải được hiến tế. Nếu là tài lộc cho Thẩm gia, vậy phải dùng máu của Thẩm gia.

Hơn nữa Thẩm gia cũng nghĩ, trong nhà ông thì tuổi đã lớn, nói không chừng không còn được mấy năm, còn không bằng lấy máu từ Thẩm Kế Ân, đứa nhỏ này sinh thần bát tự kỳ lạ, mệnh thiên tài. Hơn nữa sinh thần bát tự này chính là lúc trước Ngưu lão tiên sinh chỉ định. Vậy thì cứ dùng máu của Thẩm Kế Ân.

Thế nhưng trong quá trình bày trận, không biết do thiết kế hay do sai sót mà máu của Thẩm Kế Ân không ngừng được, lập tức hôn mê. 

Lão Bắc vội vàng cứu người, Thẩm gia cũng không dám đem đứa nhỏ đưa đi bệnh viện, do sợ đi bệnh viện thì vết thương này chính là tội danh cố ý thương tổn. Nếu điều tra ra thì còn thêm tội Thẩm gia ở chỗ này làm trò phong kiến mê tín, còn gây ra án mạng, tới chừng đó không chỉ có Ngưu lão tiên sinh, Lão Bắc mà cả nhà họ Thẩm cũng không chắc được yên. Khi đó, mọi người còn chưa  nghĩ ra cách gì thì Lão Bắc liền đưa ra phương pháp dưỡng thi. Trận thì không ngừng lại được, mà Thẩm Kế Ân thì không thể để cho chết. Nếu vậy thì Thẩm gia cũng có khả năng sẽ không tín nhiệm Ngưu lão tiên sinh nữa. Cho nên Ngưu lão tiên sinh liền dùng máu của bản thân mình, máu của Thẩm gia và người cùng mình bày trận bổ trợ vào trận ngay tại chỗ. Vốn nghĩ là sau chín ngày bày trận thì sẽ xây tòa nhà, nhưng Ngưu tiên sinh tuổi tác đã cao, qua một trận như vậy thì đã hết sức. Chết thì không chết, nhưng chỉ có thể nằm yên một chỗ mà thôi. Trận này cứ thế chuyển giao cho Lão Bắc. trong vòng chín ngày đó, Lão Bắc bận rộn dùng cách dưỡng thi cho Thẩm Kế Ân, không động chạm vào đại trận nên trận bị gián đoạn tại đây.  

Ký lục cuối cùng, viết  “Tâm huyết cả đời ta cứ thế mà thất bại. Nếu con trai ta có thể hiểu được mà tiếp tục trận này thì ta chính là chết cũng không nuối tiếc. Tổ sư gia có lẽ là trừng phạt ta khiến cho việc kế thừa của Ngưu gia bị cắt đứt.”

Tôi nghĩ là khi ông nội của Ngưu lực PHàm viết những dòng này thì ba hắn hẳn là đã nói rõ sẽ không tiếp nhận trận thế này.

Tông Thịnh không hề ngại ngần, dùng mớ hóa đơn dự toán này nọ của Ngưu Lực Phàm trên bàn, vẽ họa đồ của khách sạn Sa Ân lên mặt bên kia. Anh viết vẽ cái gì mà khảm cấn chấn tốn, thậm chí có những chữ tôi không biết đọc. Tôi ngẩng đầu hỏi Ngưu Lực Phàm: “Vì sao anh có thể khẳng định đứa nhỏ trong bụng Thẩm Hàm là của anh?”

“Em đọc mà không hiểu sao?” Ngưu Lực Phàm hỏi.

“Không hiểu!”

“Ông nội anh bày trận thực ra là dùng máu của Thẩm gia và Ngưu gia làm vật dẫn. Vốn dĩ nếu trận hoàn chỉnh thì có thể vận hành trong 60 năm, 60 năm một cái đại vận, bọn họ cần chuẩn bị cho vòng đại vận thứ hai, đó là một trận thế dùng cho 58 năm sau, khi mà Thẩm Kế Ân tới 58 tuổi, đã đến tuổi có thể hưởng phúc. 

Nhưng đáng tiếc, ông nội của anh lại thất bại. Lão Bắc phải thu thập cục diện rối rắm, Lão Bắc năng lực vốn không đủ, không thể sắp xếp được nên chỉ có thể phỏng theo, tìm cách khác. Có lẽ khi đó Thẩm gia cũng tới tìm ba anh, nhưng ba anh cũng không làm, bọn chúng chỉ có thể đi cầu Lão Bắc. Lão Bắc liền nghĩ ra chiêu thức ác đức, chính là quỷ thai. Tìm được Vương Càn, rồi tìm được cha của Vương Càn.  Thiết kế  khiến cho Vương Càn ngồi tù, sau khi ra tù thì tới công trường ở khách sạn Sa Ân làm việc, rồi chết trong máy trộn bê tông. Rồi đồng thời lão lại thiết kế việc ra đời của Tông Thịnh, và đứa bé kia. 

Theo lão tính toán thì có thể trụ được khoảng hai mươi năm nữa, tới chứng đó lão chết rồi thì thôi, còn chưa chết thì lại nghĩ cách khác. Ai mà biết, lão nuôi Tông Thịnh, nuôi sao lại phát sinh cảm tình.”

“Này này!” Tông Thịnh vốn chăm chú vẽ trên giấy nghe thấy thì ngước lên nhắc nhở “Chú ý cách dùng từ đi.”

“Cách dùng từ không quan trọng, hai người nghe hiểu được là được. Lão phát sinh cảm tình, rồi thì luyến tiếc, không nỡ cho cháu mình ra làm đồ tế đại trận, vậy phải làm sao bây giờ? 

Lão liền nghĩ tới việc dùng quỷ thai kia để thay thế Tông Thịnh, để cho Tông Thịnh sống lâu thêm mấy năm. Đồng thời cũng nghĩ, không bằng dùng thử cách của ông nội tôi trước đây xem sao, một lần cho tác dụng vĩnh viễn. 

Xem ra, Lão Bắc vẫn thật sự yêu thương người đàn ông của em. Cả anh với Thẩm Hàm đều bị lão đưa vào tròng. 

Vì để giữ được Tông Thịnh, lão bày kế cho anh quen biết Thẩm Hàm. Anh bảo, Thẩm Hàm mới học lớp 11, sao lại nửa đêm vẫn đang ở khách sạn Sa Ân, còn nữa, lúc mà Thẩm Hàm coi trọng Tông Thịnh chắc Lão Bắc ở sau lưng không biết là lo tới đâu. Kết quả may là hợp ý lão, anh và Thẩm Hàm có quan hệ.

Thậm chí, Thẩm Hàm còn có thai. Nếu như Thẩm Hàm còn đang ở chỗ của anh, có lẽ anh cũng sẽ không hoài nghi đến Lão Bắc, nhưng vì em nói việc Vương Càn báo tin cho em, nói là Thẩm hàm bị nhốt ở khách sạn. Bọn họ nhốt Thẩm Hàm làm gì? Em nghĩ thử xem?”

Tôi cau mày: “Không phải cô ấy có thai sao? Có lẽ là cảm thấy cô ấy làm Thẩm gia mất mặt, nên đã bắt phá thai?”

“Không có khả năng! Chúng nó muốn đứa nhỏ này. Chúng nó vì trận này, vì tài vận của Thẩm gia mà con cháu Thẩm gia cũng bán đứng hết.

Dẫn trận là máu của Thẩm gia và Ngưu gia, đứa nhỏ trong bụng Thẩm Hàm chẳng phải là đúng đắn nhất sao? 

Tới một lúc nào đó, vào thời điểm thích hợp, bọn chúng sẽ lấy đứa nhỏ trong bụng Thẩm Hàm ra, đứa nhỏ chính là vật tế hoàn hảo nhất cho trận này! 

Nếu không phải vì nguyên nhân này, vì sao bọn chúng vốn không quan tâm tới Thẩm Hàm, đột nhiên lại quan tâm, thậm chí còn đi làm thủ tục tạm ngừng học cho cô ấy? 

Nghĩ đi, lúc Thẩm Kế Ân mười mấy tuổi bị lấy máu mà còn gặp chuyện, đứa bé nhỏ xíu kia thì sao? Đứa bé như vậy, là dùng mạng người tế trận đó! Đó là con của anh đó!”

Nói xong lời cuối cùng, Ngưu Lực Phàm cũng kích động lên, giọng nói cũng cao hẳn lên. 

Tôi cắn môi, nhìn Tông Thịnh còn đang hí hoáy vẽ, tôi cũng không hiểu, nên quay sang hỏi Ngưu Lực Phàm: “Nếu anh thật sự không muốn thương tổn Thẩm Hàm thì chúng ta đi báo cảnh sát cứu cô ấy ra ngoài.”

Ngưu Lực Phàm xụ mặt xuống, cúi đầu tiếp tục ăn cơm: “Thôi bỏ đi. Báo cảnh sát cũng vô dụng. Thẩm Hàm còn vị thành niên, vẫn là học sinh cấp 3, cho dù báo án thì cuối cùng cảnh sát cũng sẽ kêu người giám hộ ra mặt xử lý. Không biết hiện tại Thẩm Hàm thế nào rồi?”

Tông Thịnh cầm tờ giấy đi qua đưa tới trước mặt Ngưu Lực Phàm, nói: “cô ấy hiện tại thực sự an toàn, hẳn là được hầu hạ ăn ngon uống tốt. Nhưng sau rằm tháng giêng, chính là sau hai tháng mười bốn ngày nữa thì hẳn là sẽ đã xảy ra chuyện. Còn không đến ba tháng nữa. Hiện tại nhìn bọn họ có vẻ là không có động tĩnh, nhưng trên thực tế, chúng ta mới là người bị động.”

Ngưu Lực Phàm tiếp nhận tờ giấy, nhìn hình vẽ và tính toán, có vẻ cũng ngây người ra không hiểu. Sau đó, nói: “Tôi xem không hiểu, cậu xác định chúng sẽ động thủ vào rằm tháng giêng sao?”

“Người bày trận lần ày là Lão Bắc, tôi là đệ tử chân truyền của lão, tôi tin, mình sẽ không tính sai.”

Ngưu Lực Phàm cầm tờ giấy trong tay, không nói nữa. Tông Thịnh tới bên cạnh hắn ngồi xuống, sau đó hỏi: “Huynh đệ, nói thật đi, đứa bé kia, anh có muốn không?”

Tay Ngưu Lực Phàm sững lại, hắn nhin Tông Thịnh, rồi nhìn tôi, vẫn không lên tiếng. 

Tông Thịnh tiếp tục nói: “Nếu anh muốn, tôi sẽ giúp anh. Nếu anh không muốn…”

Anh không nói tiếp, tôi nghĩ anh chưa nghĩ ra cách phải làm sao. Chúng tôi không thể để cho Lão Bắc hoàn thành trận này, tiếp tục hại người. Nhưng thật sự, chúng tôi chưa nghĩ ra nếu như lúc này hắn bảo không muốn đứa nhỏ, thì phải xử lý thế nào. Chỉ là, hắn còn chưa muốn nói cho chúng tôi biết.