Không có thời gian cho tôi tiếp tục do dự, ngày đó buổi tối tôi tự cắn mu bàn tay, miệng vết thương còn đang kết vảy. Tôi không có cách nào giống Tông Thịnh vậy, qua một buổi tối miệng vết thương liền biến mất. Tôi liền dùng tay cạy vảy vết thương ra. Miệng vết thương lại chảy máu ra lần nữa.
Đau quá! Tôi ca mày, đưa tay còn lại lấy máu quệt lên tường, rồi lại dùng lòng bàn tay áp lên vết máu trên tường, nhắm mắt lại, cố nghĩ về Vương Càn.
“Vương Càn! Vương Càn! Vương Càn! Người con gái ở phòng của khách có phải là Thẩm Hàm hay không?”
Không có đáp lại! Chẳng lẽ tôi thật sự không có cách nào chủ động liên hệ Vương Càn sao? Sao Tông Thịnh thì có thể chứ? Hơn nữa lúc trước Tông Thịnh nói tôi và anh có huyết khế, nên hẳn là tôi cũng có thể làm được chứ.
Mà thôi, Tông Thịnh không phải người bình thường, không thể so mình với anh ấy. Tôi vừa định rút tay lại thì ngay chỗ tay tôi đặt lên tường có tiếng truyền tới:
“Một nữ sinh tên Thẩm Hàm, bị khống chế, không cho phép ra khỏi phòng.”
Tiếng chưa nói hết thì đã nghe âm thanh của cô gái kia truyền đến. Cô ta vừa đi tới vừa nói: “ Đang làm gì vậy? Than khóc với bức tường sao?”
Tôi vội ngẩng đầu lên, quay người nhìn cô ấy cười cười. Cũng vì quay đầu mà tôi thấy một người đứng ở n gay cửa cầu thang bộ, một người con trai rất trẻ, khuôn mặt vô cùng tuấn tú khiến tôi không thể quên. Chính là người vào buổi tối hôm đó đã đưa tay định kéo tôi đi, nhưng bàn tay hắn chỗ lòng bàn tay bị thiếu mất một miếng thịt, giống hệt như Thẩm Kế Ân, trong lòng tôi đã hoàn toàn coi người này là Thẩm Kế Ân rồi. Không chỉ có thế, khi cảnh sát kiểm kê nhân số, trừ cô gái đã chết kia thì cũng chỉ còn có người này mất tích, nên tôi càng thêm khẳng định cậu ta thật sự đã xảy ra chuyện.
Tôi vội nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thêm một chút nào, nhưng gã lại đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi vội kéo cô gái kia ra ngoài, cô ta có chút ckhó hiểu: “Sao lại bỏ chạy? Chị không đi toilet sao?”
Lúc tôi ra khỏi khách sạn quay đầu lại nhìn, thấy ở giữa sảnh đường, ngay chỗ cô gái kia chết gã trai đó đang đứng, tay để lên cổ cô gái, thi thể cô gái vô lực rũ xuống, đôi mắt cô gái lại đang nhìn về phía tôi.
Tôi vội né ánh mắt đó, nhìn ánh nắng chiều còn sót lại ở phía cuối chân trời, không nói một lời đưa cô gái kia đến chỗ ăn cơm cùng mọi người.
Bữa cơm này tôi không thể nuốt trôi. Tôi biết, nếu không nhờ những lá bùa mà Tông Thịnh đã vẽ lên người tôi, thì hôm nay có khả năng tôi đã xảy ra chuyện lúc ở khách sạn rồi. Bị quỷ nhìn chằm chằm tuyệt đối không có gì tốt lành.
Ăn cơm xong, tôi tự mình gọi xe về. Tiểu Mễ còn nói, đại khái là quen với phú nhị đại rồi kết hôn chẳng có mấy người, kêu tôi nhân lúc còn ở chúng thì kêu tiểu lão bản mua nhà mua xe cho tôi đi, đừng để đến lúc chia tay, cái gì cũng chẳng có.
Về đến nhà, tôi vô cùng ngạc nhiên vì Tông Thịnh đã trở lại. Mà không chỉ có Tông Thịnh ở nhà, cả Ngưu Lực Phàm cũng đang ở đây, hơn nữa, cả hai còn đang ngồi ăn cơm hộp trong phòng khách. Trước mặt là bản đồ. Thấy tôi về, Ngưu Lực Phàm ngẩng đầu cười cười, xem như chào hỏi. Tôi không nghĩ tới hắn ở chỗ này, hơn nữa hôm nay lúc ở khách sạn Sa Ân có chút tin tức, nên trong lúc nhất thời tôi đứng im như phỗng.
Ngưu Lực Phàm lập tức cười nói với tôi: “Tông Ưu Tuyền, ý em là sao đây? Thấy anh cái đông cứng người lại vậy. Oán trách anh làm dơ sô pha nhà em sao hả?”
“Không có không có, chỉ là… Ngoài ý muốn, không nghĩ tới anh đang ở đây.”
Thực ra hắn đang nói sự thật, tôi giờ mới để ý, hắn và Tông Thịnh trên người quần áo đầy bụi bặm đất cát, sàn nhà cũng lấm lem mấy vết chân to đầy bùn.
Tông Thịnh nói: “Xác định, ở đây đi. Hiện tại tôi không biết liệu tôi có thể lừa được nhiều ngườitrong gia đình anh không nữa. Dù sao, mọi người trong nhà chú anh cũng từng theo ông anh đi làm pháp sự, chỉ sợ bị lộ đó.”
“Để tới lúc đó tôi làm cho, cậu cứ đứng bên cạnh không nói gì là được, những thứ đó tôi lấy được sẽ đưa cho cậu sau là được. Để cậu ra mặt thì việc này khó mà làm được.”
Tông Thịnh uống một ngụm, cạnh ly nước trước mặt rồi mới nói: “Cứ vậy đi. Nếu lúc đó mà có vấn đề, thì anh đề nghị chụp ảnh lại. Chỉ cần chụp được là được, còn vật đó bọn họ muốn làm gì cũng được.” Tông Thịnh nhìn sang tôi: “Ăn cơm rồi đúng không?”
“Dạ.” Tôi đáp. “Hai người tìm được chỗ để dời táng rồi sao?”
“Tìm được rồi, đất Kim Thiềm (Cóc vàng), ở ngay miệng kim thiềm, là nơi trữ tiền, sau ngày hạ táng ba năm, nếu không có gì xảy ra thì con cháu sẽ bắt đầu phát đạt.”
“Ừ.”
Tông Thịnh nhìn tôi, tôi cũng đứng ở cửa không nhúc nhích. Anh hỏi tiếp: “Hôm nay em có chuyện gì vậy? Sao không nói lời nào?”
Tôi suy nghĩ, nhìn Ngưu Lực Phàm, Ngưu Lực Phàm căn bản là không chú ý tôi, chỉ cúi đầu chăm chăn ăn cơm. Thẩm Hàm là bạn gái Ngưu Lực Phàm, hiện tại còn đang có con với hắn, nếu như Thẩm Hàm thật sự ở khách sạn Sa Ân, thì cũng chỉ có Ngưu Lực Phàm có thể lên tiếng đòi người với Thẩm gia. Nếu tôi muốn đi, bất quá phải hỏi trước một câu: “Ngưu Lực Phàm, anh có nghĩ tới Thẩm Hàm không? Hay là, anh thấy Thẩm hàm có thai nhưng không chịu phá, với anh là một phiền toái không có càng tốt?”
Ngưu Lực Phàm buông hộp cơm, hỏi: “Sao tự dưng hỏi cái này?”
“Anh trả lời trước đi.”
“Anh có chút hoài nghi với việc cô ấy có thai, nhưng anh vẫn hy vọng cô ấy mạnh khỏe bình an, nếu cô ấy chịu đi bệnh viện làm phẫu thuật thì càng tốt. Nhưng làm sao?”
Ngưu Lực Phàm không trả lời rõ ràng khiến tôi khá do dự. Một hồi lâu mới nói: “Em biết Thẩm Hàm đang ở đâu.”