Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 24-2




Tôi cầm lấy cây lau nhà, đại tỷ thì cầm giẻ lau, chị ta vừa dọn vừa nói:

“ cô gái bàn nãy là người của bên bộ phận phòng khách, năm ngoái cô ta theo đuổi ông chủ, nghe đồn là còn vào phòng nghỉ ông chủ nói là đi nhầm tầng. HỪ, đã làm ở đây ba năm mà còn đi nhầm được. Cô ta tưởng rằng nhìn thấy cơ thể của ông chủ thì có thể hạ gục được sao, kết quả là ông chủ nói là không chuyên nghiệp, giảm lương ba tháng.

Hừ, cô ta cũng không biết chúng ta lén cười cô ta thế nào đâu. Ưu Tuyền, mau nói đại tỷ nghe, em đã xử tiểu lão bản nhà ta thế nào?”

Tôi cười cười không đáp. Ngày làm thì còn lại coi như bình an không có gì. 05.00 chiều giao ban tôi đã nghe tiếng Lan Lan lảnh lót.

Sáng nay tôi đã không cho cô ấy cần trả lời nên giờ này chắc là cô nàng còn đang buồn bực lắm. Lan Lan kéo tôi ra xa phía nhà ăn, vừa đi vừa nói:

“Ưu Toàn, mấy hôm trước cậu bận tớ tha. Giờ thì mau nói thật đi!”

“Lan Lan, chuyện anh trai tôi không phải là tôi không giúp cậu. Nhưng mà anh ta bị bệnh bạch cầu đó, chẳng biết chết lúc nào, tớ thật sự coi cậu là chị em tốt mà.” Tôi  như vậy thật sự là không muốn dấu diếm nhưng cũng không muốn cô nàng bị lôi vào chuyện này, tôi cảm thấy việc này hết sức  phức tạp.

” vậy cũng được, không nói với anh cậu nữa, cậu chính là không muốn tớ thành chị dâu mà. Còn chưa biết được hay không mà đã đề phòng ngừoi ta làm gì cơ chứ? Chúng ta nói tới chuyện tiểu lão bản làm sao theo đuổi cậu đi.”

Tới nhà ăn tập thể nơi này đã có không ít người, chúng tôi tới tương đối trễ, sau khi lãnh thường thì tìm chỗ ngồi xuống.

Lan Lan liền hỏi tôi với tiều lão bản thế nào, đã tới đâu rồi? Có tặng quà gì cho nhau chưa?

Nghe cô nàng nói, tôi vội giải thích:

“Không phải như thế, Lan Lan, tớ cùng hắn cái gì cũng không có.”

“Phim truyền hình đó, cũng y vậy à, nói không có gì tức là có đó.”

“Cậu đúng là xem phim quá nhiều, hiện thực đó mà làm gì có ai cao Phú soái mà lại đi theo đuổi cô bé lọ lem. mấy cái theo đuổi cái này nếu đã là nhà có điều kiên thì cũng chỉ theo đuổi phú nhị đại mà thôi.”

“Đừng có nói tớ, mau nói về tiểu lão bản và cậu...”

Tôi vỗ cánh tay của Lan Lan ý bảo cô nàng đừng nói nữa, dùng ánh mắt bảo cô nàng cùng tôi nghe người bên kia đang nói.

Bên kia người ta đang thì thầm cố nói nhỏ hết mức, nhưng tôi vẫn có thể mơ hồ nghe thấy họ nói về chuyện dấu tay máu.

Lan Lan bám ở tay tôi lại nói: “chuyện bọn họ nói tớ cũng biết, bộ phận dọn phòng bên chúng tớ nói trên chăn có xuất hiện dấu tay bằng máu. Quản lý cùng giám đốc nói không cần được đồn đãi chuyênn này,  còn kêu bảo vệ tới nói rằng camera cho thấy có người đùa dai nhưng không nói là ai, chúng tớ đều nói là bị quỷ nháo.”

Tôi kinh ngạc níu lấy cô ấy thì thâm: “ hôm qua tớ cũng thấy dấu tay máu này trong phòng vệ sinh đó, ở trên gương, máu cũng còn đang chảy xuống.”

Do dự một chút tôi tiếp tục nói: “khách sạn này không sạch sẽ.”

Lan Lan bị doạ đến sợ: “cậu cũng thấy ư?”

Tôi gật gật đầu.

Cô ta lắc đầu:” ý tớ là, chúng ta tới đây thực tập mới được khoảng một tháng, còn hai tháng nữa mới có thể trở về, cậu nói đi chúng ta có thể bình an được đến đó không!!?”.

“Ở khách sạn đông người như vậy, chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Còn nữa, nhiều người đã làm ở đây tới 5 6 năm mà.”

“Tớ đã hỏi qua trước đây chưa từng xảy ra sự việc như thế này.”

Hai chúng tôi còn đang chụm đầu bàn bạc thì điện thoại đã renh lên. Nhìn thấy hai chữ “Mama” trên điện thòi, tôi liền cầm máy đi ra khỏi nhà ăn.

“Mẹ.”

“Ưu Tuyền, mẹ nghe bà Thịnh Thịnh nói nó đã trở lại, mà còn đến tìm con rồi hả?!”

Lần trước tôi có nói với ciệc Tông Thịnh đã trở về nhưng không nói hắn vốn ở khách sạn chỗ tôi, và chúng tôi từng tiếp xúc

“À, vâng ạ.”