Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 239: Tin tức của thẩm hàm




Edited by Meo_mup

Ăn cơm xong, tôi một mình nằm trên giường, lăn qua lăn lại, nghĩ tới phiếu giảm giá kia thì lại lấy ra, suy nghĩ xem phải làm sao cho ổn thỏa. 

Nghĩ một hồi lại nghĩ tới Thẩm Hàm đang mất tích. Hai gã đàn ông kia lương tâm bị cắn mất rồi hay sao? Sao lại không hề quan tâm tới Thẩm hàm như vậy?

Thẩm Kế Ân mất tích, Thẩm Hàm sao lại cũng mất tích luôn rồi? Hơn nữa, cô ấy còn đang có thai, không nên bỏ đi một mình như vậy. Hơn nữa, với độ tuổi của cô bé còn rất nhiều chuyện chưa hiểu việc, cần người khác phải quan tâm.

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Hàm. không biết chừng cô bé còn đang ở trường học thì sao?! Điện thoại gọi nhưng lại nghe báo ngoài vùng phủ sóng. Chẳng lẽ mẹ cô bé đón đi rồi sao? Tôi càng lo lắng. Ngẫm lại, Thẩm Hàm nếu xảy ra chuyện thật sự thì hiện tại thật sự chẳng ai biết, không có ai giúp đỡ cả. Tôi quyết định, sáng hôm sau sẽ tới trường tìm cô bé,

Tông Thịnh không có ở nhà nên hôm sau tôi ra khỏi nhà rất sớm

Trời đầu đông, buổi sáng trời lạnh lẽo. Sương đêm khá buốt, loại buốt lạnh thâm nhập vào tận trong xương cốt. Nhưng đến trưa, mặt trời lên cao thì nhiệt độ lại có thể lên cao, lệch so với lúc sáng đến gần hai mươi độ.

Vì còn phải đi làm nên tôi mặc đồng phục. Buổi sớm mai không có cách gì để giữ ấm, dù mặc áo khoác thật dày, thêm cả khăn quàng cổ vẫn cảm thấy lạnh. Trước đây đi xe của Tông Thịnh, không bị gió lạnh nên không thấy, giờ có một mình phải đi ra tận cửa tiểu khu gọi xe, thật là đau khổ mà.

Tôi ra cổng tiểu khu mua bữa sáng nóng hổi, ôm trong tay cho ấm tay rồi lên taxi đi tới trường Thẩm Hàm. Tôi biết được tên trường cũng do một lần nói chuyện vô tình nghe được tên trường mà thôi. Trường trung học số Sáu, trước giờ tôi cũng chỉ đi ngang qua. 

Xuống xe, vừa lúc giờ học sinh tập thể dục buổi sáng, có lẽ sắp vào tiết 1. Nhiều giáo viên đang lục tục lái xe vào trường. Tôi đứng nói chuyện với bảo vệ, nói tới tìm Thẩm Hàm đang học cao tam, lớp nào tôi không rõ, chỉ là đã vài ngày không có tin tức của cô bé, gọi điện cũng không được nên đang lo lắng. Bảo vệ vừa nghe xong thì quay sang một giáo viên đang chạy xe điện vào tới cổng:

“Thầy Đàm ơi, thầy Đàm, người này tìm Thẩm Hàm lớp thầy nè.”

Xe điện vòng qua, dừng lại trước mặt tôi. Thầy giáo ngồi trên xe hỏi tôi: “Xin chào, cô tìm Thẩm Hàm sao?”

“Vâng thư thầy, Thẩm Hàm hôm nay có đi học không ạ? Mấy hôm nay em liên hệ cô bé không được.”

“Cô tìm em ấy có việc gì sao?”

“Dạ không, em là bạn của cô  bé, liên hệ cô bé không được nên có chút lo lắng.”

“À, vậy cô về đi, hai hôm trước chú của em ấy có đến trường làm thủ tục tạm thời nghỉ học, nói là sức khỏe không tốt, có cả giấy bệnh viện cho phép nghỉ học, có lẽ đang ở nhà thôi.”

Tôi giật mình, vậy là sao? Trong nhất thời không cảm thấy vô cùng rối rắm!

Tôi mơ màng quay về tập đoàn Tông An. Vẫn còn sớm, chưa tới giờ đi làm. Khu vực tổ dự án của chúng tôi vẫn chưa có ai, mới chỉ có mấy thím lao công đang đổ rác mà thôi.

Tôi đến chỗ của mình, trong đầu vẫn nghĩ về Thẩm Hàm, suy nghĩ cứ thế rối cả lên.

Chúng tôi biết Thẩm Hàm bao lâu nay, chưa từng thấy Thẩm Kế Ân hay người chú kia nói gì với cô bé. Hơn nữa, Thẩm Hàm từng nói không có bất cứ ai quan tâm, hay quản việc của cô bé, cô bé sống như một cô nhi. Vậy tại sao, ngay lúc này chú cô bé lại là người đưa cô bé đi bệnh viện, còn làm thủ tục tạm nghỉ học?

Học tới lớp 12, giờ đã là tháng 11 rồi, chỉ 5-6 tháng nữa là phải đi đại học. Dù gì cũng phải để cho cô bé thi chứ. Thi không được thì tính sau, sao lại là thủ tục tạm nghỉ học? Chẳng lẽ, chú của cô bé đã biết cô bé có thai?

Cũng khó nói, cô bé vốn hoạt bát, có đôi khi lỡ miệng nói ra. Nhưng mà, chú của cô bé trước giờ vẫn không quan tâm tới cháu, dù cho cô bé mang thai thì cũng chỉ đưa đi bệnh viện xử lý là xong, sẽ không xử lý theo cách này, làm thủ tục tạm nghỉ học cho cô bé!

Trong đầu tôi bao nhiêu câu hỏi không trả lời được, cứ thế ngồi ngơ ngẩn đến tận khi văn phòng kín người. Đến tận khi Tiểu Mễ vỗ vai tôi mới hồi phục tinh thần. Cô ta cười với tôi: “Sao tới sớm thế? Chút nữa bọn mình phải sang tòa nhà Linh Linh, em còn chưa đi trang điểm à?”

“À, em đi ngay đây.” tôi đáp lời, vội đi vào toilet trang điểm đơn giản. 

Sau khi chính thức đi làm, Tiểu Trần cùng chúng tôi, tám người trong bộ phận kinh doanh cùng nhau đi làm nhiệm vụ hôm nay là phát tờ rơi. Tuy chưa chính thức mở bán, nhưng tờ rơi đều đã làm xong. Hơn nữa, Tông Đại Hoành cũng từng nói, bộ phận kinh doanh trước sẽ lập văn phòng, nhà mẫu ở ngay sảnh gần tòa nhà Linh Linh là được, như vậy, trong vòng một tuần nữa chúng tôi sẽ có văn phòng ở bên ấy.

Đên khi tôi cùng mọi người chuẩn bị xuất phát, Tông Thịnh vẫn chưa tới làm, có lẽ hôm nay cũng không tới. Anh nói muốn giúp Ngưu Lực Phàm tìm bảo địa, không chỉ thế mà còn phải là một miếng đất có thể giúp xử lý kim quan và thứ ở bên trong kia.

Xe tới cổng tòa nhà Linh Linh, chúng tôi bắt đầu làm việc. Một chiếc bàn dài được kê ra trước mặt tiền, tờ rơi được xếp lên trên, bắt đầu thôi. Tờ rơi, nhận cọc… đại khái là có chương trình đặt cọc tiền mặt thì sẽ được rút thăm trúng thưởng, giải thưởng là một chiếc xe hơi nhỏ.

Bận rộn cả một ngày.

Người ta có ba cái gấp, tòa nhà Linh Linh thì bị hủy nên cũng không có chỗ cho chúng tôi đi vệ sinh. Mà nơi gần nhất có toilet có thể dùng cũng chỉ có khách sạn Sa Ân.

Tiểu Mễ không cần suy nghĩ nhiều, nhân lúc ít người kéo tôi sang bên kia đường. Lúc trước chúng tôi cũng từng đi nhờ toilet của khách sạn Sa Ân, nên giờ cô ta cũng cứ thế chạy tới.

“Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, không thể qua đó, họ ngừng kinh doanh mà.” tôi bị kéo tới cửa Sa Ân, vội giữ cô ta lại.

“Nhưng mà chị gấp lắm rồi. Ban nãy đông khách quá, chị nhịn muốn chết rồi, nhịn nữa là chết thật đó. Mặc kệ!” Tiểu Mễ kéo tôi vào trong.

Tuy khách sạn đã ngừng kinh doanh, nhưng cũng không có cảnh sát canh gác. Vốn dĩ cửa có tám cánh, giờ chỉ mở một cánh, nhìn thoáng qua bên trong cũng không có ai. 

Tiểu mễ kéo tôi thẳng về hướng nhà vệ sinh ở tầng trệt. Tôi nhìn đại sảnh, lại nhớ tới những hình ảnh ngày đó, cô gái đã chết nằm ở ngay giữa sảnh đường. 

Chỗ cô ta đã từng nằm, màu sắc không giống những chỗ xung quanh. Tôi không cố ý nhưng mắt vẫn nhìn về phía bức tường sau lưng quầy lễ tân, tường trắng vẫn mang theo vết ố thấm từ tầng trên xuống.

“Tiểu Mễ!” Đến khi tôi lấy lại tinh thần gọi, thì cô ta đã biến mất, có lẽ vào toilet rồi.

Tôi nhìn khách sạn trống hoác, lo sợ không dám cử động. Trong quá khứ, chỗ này đầy bảo vệ, nhân viên, cả khách trọ nên không đáng sợ, đến giờ thì tới Tiểu Mễ cũng không thấy đâu, chỉ có một mình tôi nơi đây, tôi thậm chí nghe được cả tiếng nhịp tim mình đang đập. 

Tôi không dám nói lời nào, thậm chí không dám nghĩ lung tung, vì tôi biết, khách sạn không chỉ là một tòa nhà, mà nó là  một vật thể sống, mỗi góc nhà đều có khả năng có quỷ hồn đang du lãng. Vương Càn, quỷ thai mười ba tuổi, Thẩm Kế Ân, thậm chí là bao người đã bỏ mạng nơi đây.

Mồ hôi lạnh túa ra, tôi chợt cảm giác như trong sảnh đường có vô vàn đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình. Dù cho đang là chính ngọ nhưng khách sạn vẫn lạnh lẽo âm u vô cùng, nhiệt độ thậm chí còn lạnh hơn bên ngoài rất nhiều.