Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 232: Kim Quan Không Trống




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edited by Meo_Mup

Đêm tháng 11, trời lạnh, từng cơn gió thổi qua khiến mọi người không nhịn được mà cài chặt khuy áo. Hôm nay vì ban ngày đi làm nên tôi mặc đồng phục của tập đoàn Tông An. Váy đen đến đầu gối, thêm một áo khoác bên ngoài. Chân có đi tất da. Ban ngày mặc như vậy thì ổn, nhưng giờ là ban đêm, lại ở nơi hoang vu lạnh lẽo, gió vừa thổi qua tôi đã hắt hơi liên tiếp.

Nghe thấy, Tông Thịnh quay đầu lại nói: “Hay em cứ ở lại trên xe đi?”

“Không cần, Em đi cùng mọi người.” Tôi đáp, tay siết chặt đèn pin vội đuổi theo bọn họ. Vốn dĩ tôi cho rằng mình sẽ bị lạnh cả đêm, nhưng leo núi chưa được bao lâu thì cả người đã ấm dần lên. Sau cùng còn thở phì phò, tay quệt mồ hôi, đến trước mộ ba của Ngưu Lực Phàm.



Ngưu Lực Phàm là người dẫn đường chúng tôi lên đây. Trước kia, lúc thanh minh tôi cũng từng theo người nhà đi tảo mộ. Hẳn là ban ngày mà có khi còn không tìm thấy mộ của tổ tiên, có lần còn khấn vái tế bái nhầm mộ nhà người khác. Chuyện này ở nhà quê cũng là chuyện thường tình, năm nào cũng có nhà bị giống nhà tôi.

Nhưng Ngưu Lực Phàm dẫn đường cho chúng tôi lại không có một chút chần chờ, xem ra con đường này thực rất quen thuộc. Nơi này cũng không có chỗ để ngồi, tôi chỉ có thể ngồi xổm hỏi: “Ngưu Lực Phàm, anh quen đường ghê, nửa đêm mà đi cũng không hề sai.”

“Mỗi năm anh đều tới ba bốn lần.” Hắn nói, không nghỉ ngơi mà lập tức dùng xẻng vạt hết cỏ dại xung quanh, lộ ra một thềm mộ.

Tông Thịnh lấy đồ trong túi ra. Đầu tiên, đặt một tấm vải đen trên thềm mộ, sau đó là một cặp đèn cầy, nhang, và rất nhiều giấy tiền vàng mã. 

Tông Thịnh sắp xếp xong đồ vật, nghi hoặc hỏi: “Cái sọt đâu, khai mồ anh không mang theo cái sọt sao? Tôi còn tưởng rằng ở quê có thứ này chứ. Chúng ta chạy thẳng từ nội thành lại đây, căn bản là không tìm thấy chỗ nào bán.”

Ngưu Lực Phàm đã bắt đầu châm nến: “Không mang, không cần thiết!”

Tông Thịnh cũng thở hắt ra, dựa vào cái cuốc nói: “Anh đã chắc chắn tới vậy sao Meo mup? Khẳng định đây là mộ trống, nên không mang theo sọt phải không? Vì sao phải khai mộ? Khai mộ xong rồi sao nữa?”  

Ngưu Lực Phàm thở dài: “Vì tôi muốn cho bản thân một đáp án. Đêm nay nhờ hai người vất vả đi theo tôi. Là bạn của tôi, khiến hai người bị liên luỵ.”

Rõ ràng biết là mộ trống, trong lòng đều đã khẳng định, nhưng vẫnmuốn khai mộ để xác định. Ngưu Lực Phàm chẩm nến, dâng hương, đứng ở trước ngôi mộ, cung cung kính kính mà nói: “Ba, đêm nay quấy rầy ba nghỉ ngơi. Có một số việc, con không thể không khai mồ nghiệm chứng một chút. Mong ba thông cảm.”

Hắn cắm nhang, rót rượu cho meo mup. Hai người đứng đó hút thuốc, không ai nói với nhau lời nào, mọi người đều cảm thấy nặng trĩu trong lòng.

Hút xong thuốc, Ngưu Lực Phàm bước tới đổ rượu lên đất rồi bắt đầu đốt giấy tiền. Xong còn đốt một ít ném ra xa xa, có lẽ cho cô hồn dã quỷ.  

Làm xong, Ngưu Lực Phàm cầm cuốc bắt đầu công việc. Tông Thịnh cũng đi tới hỗ trợ.

Gió hiu hiu thổi, nến chập chờn, tôi có chút sợ hãi nhìn quanh bốn phía, tôi vừa xoay đèn pin thì Tông Thịnh liền nói: “Em đừng chiếu lung tung, người ta không thích đâu.”

Anh vừa nói là tôi đã hiểu, vội ngừng việc nhìn quanh. Quanh đây có lẽ có không ít cô hồn dã quỷ đang đứng quan sát. 

Hai người đàn ông tất bật hơn  hai mươi phút mới đào tới nơi. Tông Thịnh cầm dây thừng đứng trên đống bùn, vươn tay quấn dây quanh kim đàn. 

Tôi cũng đứng ở bên cạnh, sợ hãi cũng tăng thêm, không ngừng tụng trong lòng: “đây là một cái mộ rỗng! Chỉ là một cái mộ rỗng!”

Tông Thịnh cột chắc dây thừng, thử kéo, chân mày liền nhíu lại, quay sang Ngưu Lực Phàm nói: 

“Anh đã bốc mộ cải táng bao giờ chưa?”

Ngưu Lực Phàm lắc đầu: “Tôi chưa từng, vốn định tiết đại hàn năm nay tôi sẽ cải táng cho mẹ… nhưng giờ kẹt chuyện Thẩm gia, ngày đó chẳng phải mình sẽ làm mộ ông nội tôi sao? Chuyện của mẹ tôi chắc đợi đến tiết Thanh minh vậy. Sao hỏi thế?”

“Tôi đi theo Lão Bắc đã làm chuyện này vài lần rồi, nhưng đều do người thân tự làm, không để cho Thầy làm.”

“Sao cậu tự dưng nói tới?” Ngưu Lực Phàm thắc mắc, định kéo sợi dây, cho rằng Tông Thịnh muốn gọi người thân tới kéo. Nhưng mà rõ ràng đây là ngôi mộ trống mà.