Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 223-1




Vài Giây Là Xong

Tối đó, chúng tôi cũng không về nhà mà tới thẳng tập đoàn tông An tìm Tông Thịnh rủ cùng đi ăn. Tông Thịnh hỏi Ngưu Lực Phàm có thể xác định người kia là ai không.

Ngưu Lực Phàm uống canh ừng ực rồi nói: “Nhìn giống ông nội tôi, nhưng chắc chắn là không phải, thực sự không xác định được.”

“Có thể nào là ba anh không?” Tông Thịnh hỏi.

Ngưu Lực Phàm buông chén, trầm mặc một hồi lâu, mới nói nói: “Sẽ không. Mẹ tôi nói, ba tôi đã chết. Hơn nữa ba tôi cũng không lớn tuổi tới vậy. Ông nội tôi khoảng 21-22 tuổi thì có ba, ba thì khoảng 35 tuổi sinh tôi. Nếu ba tôi còn sống thì khoảng 60, còn ông già kia thì chắc cũng phải 70 đó.” 

“Ba anh bao nhiêu tuổi thì anh ra đời?” Tông Thịnh tò mò hỏi.

Ngưu Lực Phàm nhìn chúng tôi. Cả ba chúng tôi đang ngồi trên lầu hai của một cửa hàng đồ ăn nhanh, dưới đất thì chật ních, trên này thì vắng tanh. Hắn nhìn quanh rồi nói: “Tầm tuổi hai người chắc không biết, mà nghe nói mẹ Tông Thịnh mười mấy tuổi đã có cậu rồi phải không?  Tuổi mẹ cậu chắc nhỏ hơn mẹ Ưu Tuyền nhỉ. Ba mẹ hai người chắc cũng không biết đâu.”

“Anh vòng vo cái gì? Ba anh có anh năm bao nhiêu tuổi?”

“35! Thời ba anh thì bắt đầu đề xướng kết hôn muộn. Khi đó 27 tuổi yêu đương, 30 tuổi cưới là rất bình thường. Nghe nói, có quy định như thế.”  

Tông Thịnh trầm mặc một chút, sau đó lại hỏi: “Nhà anh, thế hệ của ông nội anh, còn ai học nghề này không?” 

“Không chứ, không biết vì sao từ đời ông cố chỉ toàn là con một.” 

Tông Thịnh lại trầm mặc, sau đó mới nói: 

“Ba anh 35 tuổi thì có anh, ông nội thì 20 có ba anh. Vậy hơn hai mươi năm trước thời điểm Thẩm gia mua kho hàng cũ kia, ông nội anh khoảng 60 tuổi. 

Cái này có hơi khác so với phỏng đoán ban đầu. Lúc trước chúng tôi đoán là Ngưu tiên sinh điểm phong thủy và khuyến nghị quy hoạch cho thành phố hẳn là một đại sư được tôn kính, khoảng gần 70 tuổi. Nhưng đoán là ông nội anh khi đó chỉ khoảng 50, nên không nghĩ là ông. Nhưng giờ xem ra Ngưu tiên sinh mà Thẩm gia khi đó hợp tác, rất có thể là ông nội của anh.”

“Không thể nào, cho dù nói là họ hàng nhà tôi, tôi còn bị shock, huống hồ là ông nội tôi…” Hắn im bặt hồi lâu, rồi mới nhỏ giọng nói: “cái định mệnh, đang từ con tốt làm thuê, thành ra nam chính chói lòa, chà, nhảy một phát xa quá. Này, Tông Thịnh, cậu có ý định giết người diệt khẩu không đó.”  

Tông Thịnh cẩn thận nói: “Thực ra, tôi chỉ cần lấy được phần bố cục năm đó Ngưu tiên sinh đã làm cùng với thuyết minh thôi.”  

“Chuyện lớn như vậy, nếu thật là ông nội của tôi làm thì hẳn là sẽ có ký lục đi.”

“Khẳng định sẽ có, trận thế lớn như vậy không thể hoàn thành một sớm một chiều. Đừng quên là Thẩm Kế Ân bị chết, nên có lẽ bố cục của bọn họ cũng không phải là hoàn mỹ, nếu không Lão Bắc cũng sẽ không tạo ra tới ba quỷ thai chúng ta để làm xúc tác. 

Những trận mà không hoàn mỹ chắc chắn phải có ghi chép lại để đúc kết kinh nghiệm, đặc biệt là những tiên sinh phong thủy thế này. Tôi từng gặp vài người, mỗi ngày đều chậm rãi dùng la bàn, dùng bút, vẽ lại những con đường, những trận thế đã kinh qua.” 

Tông Thịnh nhìn về phía tôi, “Ưu Tuyền, mai em đi tra thử danh sách cuộc gọi của Tông Đại Hoành, sau đó chúng ta đi tìm ông thầy bói kia. Nếu ông ta ra quán thì chúng ta cứ ở nhà ông ta đợi. Nhất định ông ta cũng phải về nhà thôi.”  

Tôi gật gật đầu, đáp lời. Không biết cái bình thủy tinh  kia ông ta đã thấy chưa? Có xử lý không?

Nhìn dáng vẻ Tông Thịnh lúc này mặc đồ tây, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, còn lộ ra xương quai xanh nữa, dáng vẻ viên chức vô cùng, thật không liên tưởng được tới hình ảnh con người hồi đêm.

“Em nghĩ cái gì?” Tông Thịnh ngồi bên cạnh đẩy đẩy tôi. Tôi vội cười, nói:  “Không có gì. Không có gì.” tôi đương nhiên không thể nói là nghĩ tới anh đâu. 

Con người này là như vậy, thay đổi mặt và tâm tình còn hơn lật bánh tráng. Có lúc thì lạnh tanh như không hề quen biết. Còn có lúc thì lại nhiệt tình tới biến thái, tới mức người ta không dám nhận là quen.

Ngưu Lực Phàm lái chiếc bán tải của mình đi rồi tôi với Tông Thịnh mới đi tới xe mình. 

Lên xe, anh tính mở máy thì tôi nói nhỏ: “Cho em xem vết thương của anh đi. Tối qua, em, em ngất mất, không để ý. Sáng nay tỉnh lại thì anh đã đi mất rồi, làm em cả ngày lo lắng.”

Tối qua đã dằn vặt nhau tới vậy, vết thương chắc là ổn rồi. Lúc trước đã có thể nhìn thấy bình phục bằng mắt thường rồi. Lần này, cũng là bị thương bởi pháp khí, nếu giống lần trước thì qua một đêm có lẽ không còn dấu vết rồi. 

Anh không để ý đến tôi mà cứ thế cắm chìa khóa xe khởi động máy.

Tôi vươn tay ra: “Để xem nào, nếu ổn rồi thì không còn viêc gì nữa.”

Anh đẩy tay tôi ra, “Lái xe đã, về nhà rồi coi.” vừa nói, anh vừa hạ cửa sổ xe để dễ quan sát đường trong bóng tối. 

“Mất có vài giây, khoan lái xe đã, em xem nào.” tôi vừa nói vừa vươn tay kéo cổ áo anh. Dù sao xe vẫn chưa đi, mà anh cũng không cài nút trên cùng, không đeo cà vạt, chỉ cần kéo cổ áo là có thể nhìn thấy miệng vết thương. 

Đúng lúc này, bên ngoài xe xuất hiện một người mặc đồ bảo vệ, bộ đồ rộng rinh mặc trên người thật sự không thích hợp. Hắn nói: “Em gái à, dù chồng em chỉ cần vài giây xong việc, cũng đừng có làm ở bãi đỗ xe. Đằng sau còn có xe xếp hàng, các ngươi muốn thì mau đi ra ngoài đi.”