“A!” Tôi kêu lên thành tiếng. Đúng lúc này, một bàn tay lành lạnh che kín đôi mắt đôi, chặn đứng mọi ánh lửa. Giọng Tông Thịnh truyền tới bên tai tôi: “Ưu Tuyền, đừng nhìn. Đây đều là chuyện đã xảy ra vài thập niên trước rồi, trong phòng này chỉ toàn là chấp niệm của bọn họ, là cảnh tuyệt vọng chết chóc của bọn họ trải qua trước khi chết. Một khi em không cẩn thận thì sẽ bị năng lượng này ảnh hưởng, mau cắn đầu lưỡi, cho mình cảm nhận được cơn đau.”
Tôi vội gật đầu, làm theo lời anh, lấy răng nanh cắn vào đầu lưỡi, đau quá! Nhưng sau cơn đau thì đầu óc tôi quả thật tỉnh táo hơn nhiều. Mọi âm thanh biến mất, ánh lửa n óng rực cũng biến mất. Tông Thịnh buông tay đang che mắt tôi xuống để tôi nhìn quanh.
Bốn phía vẫn đen ngòm, chỉ có âm thanh nước nhỏ giọt vẫn vang lên “Tí tách”
Tông Thịnh đi trước tôi, tay nắm lấy tay tôi: “Anh không nên đưa em xuống đây cùng, nơi này quá nguy hiểm, oán khí nặng quá. Anh cũng nghe thấy tiếng bọn họ và cũng cảm nhận được ánh lửa.”
“Vậy anh…”
“Anh có thể phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là ảo giác.” Tông Thịnh bước qua một bên, chúng tôi hóa ra đã đứng trước một bức tường xám đầy rêu xanh ẩm ướt. Anh dùng móng tay vạch vạch lên vách, gạch cùng bùn rơi xuống đất.
“Gạch xanh! Là loại gạch thường dùng ở thời đó! Loại gạch này có lợi cho việc lưu trữ những năng lượng kia!”
“Nơi này, thật sự, có thứ đó?!”
“Oán khí rất lớn. Trên người em nếu không có huyết phù thì có lẽ lúc này cũng đang điên cuồng tìm kiếm cửa, rồi tự mình bị ngạt thở. Em biết người mà bị quỷ giết chết có dáng vẻ thế nào k hông?”
Tôi rụt đầu, dựa vào người anh: “Đừng có nói ở đây!”
“Có những thứ, càng không hiểu càng cảm thấy khủng bố. Nếu thật sự tìm hiểu thì sẽ thấy thật ra không có gì đáng sợ cả. năng lượng của bọn họ đều được chứ đựng trên tường, trên mặt đất, trên những cây cột, trên nóc nhà. Đối với những ngôi nhà bị ám, muốn xây sửa thì trước hết phải siêu độ, sau đó bắt đầu gỡ nóc nhà, để cả căn nhà được phơi nắng, rồi một thời gian sau mới bắt đầu phá tường. Có chỗ ở quê nhà hai tầng thì đầu tiên dỡ nóc, xong rồi đập sàn ở tầng trên cho ánh nắng chiếu xuống dưới tầng một, để phơi một thời gian rồi mới đập tường. Còn chỗ này, bọn họ tới nóc nhà cũng không dỡ đi, mà cứ thế xây nhà lên, ở đây quanh năm không thấy ánh mặt trời, những năng lượng này cứ thế quẩn quanh ở đây cho dù cả trăm năm cũng không bị tiêu hao, đây chính là điều tối kỵ trong phong thủy.”
“Bọn họ là cố ý muốn giữ lại nơi này?”
“Có lẽ thế. Vừa rồi, trong ảo cảnh những người đó nói kẻ phóng hỏa là quỷ thai!” Tông Thịnh nói, anh cũng nghe thấy những âm thanh đó. “Nếu không sai thì Vương Càn bị sinh ra cũng là do bị thiết kế, rồi hắn giết người bị vào tù, rồi lại đến công trường làm để bị giết chết, không chừng cũng là một nước cờ trong cục diện của Thẩm gia.”
Tông Thịnh lia đèn pin dọc theo tường, ánh mắt tôi cũng di chuyển theo ánh đèn. Ngay góc tường, khi đèn chiếu qua tôi thấy một bộ hài cốt. Ánh mắt tôi đập vào một bàn tay xương đã biến thành màu đen, tôi hốt hoảng suýt kêu lên thành tiếng, phải cố gắng để bình tĩnh lại.
Tông Thịnh kéo tay tôi, hướng về phía thi thể đó bước tới, vừa đi vừa nói: “Yên tâm, nó không cắn em đâu.”
Tôi vẫn sợ hãi, nếu gặp ở chỗ khác có lẽ tôi sẽ không hoảng tới vậy, nhưng ở chỗ này, chỉ nhìn cảnh thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy thật sự khủng bố.
Tông Thịnh ngồi xổm xuống, không động vào thi thể mà lấy ra một con dao găm nhỏ đặc biệt trong túi quần ra, dùng sống dao chọc chọc vào bộ xương khô.
Sau một tiếng “rắc” cái đầu bị chặt đứt, lăn xuống. Tôi vội lui về phía sau hai bước, mà Tông Thịnh bình tĩnh hơn tôi rất nhiều, anh dùng con dao cố định b ộ xương lại, dùng đèn pin chiếu qua. Sau đó nói: “Đây hẳn là quỷ thai mà bọn họ nói tới.”
“Nhìn xương anh xác định được sao?”
“Anh đoán, dù không phải quỷ thai thì cũng là người vô cùng hung ác. Khung xương nhỏ, xương gò má nhô cao và dài, tướng này sẽ khiến người ta sợ hãi, không dám tới gần.”
Tôi không hiểu xương gò má nhô cao và dài là thế nào, vì tôi chẳng dám nhìn tới bộ xương khô, huống hồ là bộ xương khô đã rơi mất cái đầu.
“Đây có lẽ là quỷ thai thứ nhất trong trận này, Vương Càn là thứ hai, anh là thứ ba, đứa bé kia là thứ tư.”
“Vậy, chúng ta lên chưa?” tôi run rẩy, dù tôi tự nhủ với bản thân rằng ở đây không có gì đáng sợ, chỉ tự mình hù mình thôi, đây chỉ là một kho hàng đã lâu không có người lui tới mà thôi. Biết là thế, nhưng tôi không khống chế được con tim mình cứ kinh hoàng.
Tông Thịnh không trả l ời tôi mà dùng đèn pin rọi bốn phía rồi nói: “Bộ xương khô này ở chỗ yết hầu có bùa, có lẽ là bị nhét vào sau khi chết để phong ấn ở đây, bất quá, hiện tại đầu hắn đã bị anh chặt đứt rồi.”
Tôi nói bằng giọng gần như khóc: “Mấy chuyện này anh nói mà không thấy áp lực sao? Chúng ta, chúng ta, chúng ta làm sao đi lên được đây? Dùng thang máy sao?”
“Theo lý luận thì ở đây không có thang máy, ban nãy khi chúng ta vào thang máy thì đã tiến vào một không gian khác rồi. Con quỷ không tay kia.. đã trở thành chó săn của cao ốc này rồi, gã đưa chúng ta tới đây có lẽ để nhốt chúng ta ở đây không cho ra ngoài.” Tông Thịnh nắm tay tôi, tiếp tục dấn vào không gian đen ngòm, không hề có ý rời đi.
Tôi cắn môi, lại cắn lưỡi, tôi không muốn mình trở thành gánh nặng của anh, tôi không thể cứ đòi ra ngoài. Anh có kế hoạch của anh, mà tôi, lúc này phải tin tưởng ở anh.