Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 208-1




Chương 208

Mẹ Thẩm Hàm trở lại

Trước giờ tôi không nghĩ tới Ngưu Lực Phàm có khả năng chấp hành tốt như vậy, mới ngủ qua một đêm, sáng hôm sau đã nghe Thẩm hàm nói:

“A, mẹ em nói là mẹ lập tức mua vé quay về. Mẹ em là uống lộn thuốc hay ở nước ngoài có zombie vậy?! Anh trai thì không biết đang đi đâu rồi, khách sạn thì loạn xà ngầu, mẹ về mà thấy em đang ở với anh không mắng chết em mới là lạ.”

Thẩm Hàm kêu rên, tôi ở trên lầu vẫn có thể nghe được. Phơi quần áo xong tôi xuống lầu, Thẩm Hàm đã ngồi bên bàn ăn, bữa sáng đã tươm tất. Thấy tôi xuống lầu liền nói: “Tông Ưu Tuyền, chị cũng thích hợp hình ảnh đương gia chủ mẫu đó.”  

Tôi có chút nghẹn lời, cũng may có chút hiểu biết về cô nàng, chứ không có lẽ tôi đã đuổi người khách này ra khỏi cửa rồi. Tôi cố nén lại, chỉ muốn nói thẳng: “Còn cô thì thích hợp làm tiểu tam, đoạt chồng người khác.” Thôi thì, tôi cũng không nên thiếu đạo đức. Lúc này tôi ngắm khuôn mặt cô nàng, càng ngắm càng thấy xinh. 

Một cô gái xinh đẹp như vậy, gia cảnh cũng không tồi, thì sao có thể an tâm tìm nam nhân bình thường kết hôn như vậy chứ?! Không trải qua vài nam nhân thì còn chơi chưa đã mà!

Tôi nhàn nhạt nói: “Ngưu Lực Phàm đâu? Tông Thịnh đã đi rồi. Một hồi kêu Ngưu Lực Phàm đưa em đi học đi.”

Thẩm Hàm tức giận nói: “Không đi! Không có hứng!”

“Đi học còn đòi có hứng sao? Không ph ải em học cấp ba sao? Về sau thi đại học thì làm sao bây giờ?”

“Vậy chị không phải sinh viên sao? Còn không phải cũng chỉ ở nhà nấu cơm giặt đồ cho đàn ông thôi sao.”

Tôi hết chỗ nói rồi, ở trước mặt cô nàng, tôi xác thật yếu đi rất nhiều. “Nãy em nói cái gì? Mẹ em về nước sao?” 

“Ừ, lúc trước thì nói đi là đi, ly hôn cũng không ly, cứ thế đi ra nước ngoài. Bao nhiêu năm rồi. Một năm gọi một cuộc. Tự nhiên giờ nói về nước. Em đoán ở nước ngoài uống lộn thuôc rồi!” 

“Em không nhớ mẹ sao?”

“Nhớ làm gì? Bà ta có thể vứt bỏ anh em em mà đi, còn muốn em đuổi theo sao? Hừ!”  nói xong, cô nàng thấp giọng nói thầm: “Cũng không biết bà ta uống lộn cái gì nữa!”

Tôi vào bếp, chuẩn bị ăn sáng. Ngưu Lực Phàm đang ở trong bếp, mặt thấy sưng còn to hơn tối qua. Thấy tôi vào vì cười nhe răng, mắt híp cả lại, mở cũng không lên. 

“Ngưu Lực Phàm! Anh… tính nói anh đưa Thẩm Hàm tới trường, nhưng mắt của anh còn thấy được sao?”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Hắn đáp lời.

Tôi nhìn ra bên ngoài, Thẩm Hàm đang chơi di động, vừa ăn cái gì đó, căn bản là không có chú ý tới bên này. Tôi lại gần Ngưu Lực Phàm, đè thấp thanh âm hỏi: “Anh nói sao với Thẩm Hàm mà khiến mẹ cô ấy về gấp vậy?”  

Ngưu Lực Phàm cũng cẩn thận nhìn ra bên ngoài ngó chừng Thẩm Hàm, mới tới gần tôi nói: “Tối hôm qua lúc cô ấy ngủ say, anh lấy điện thoại của cô ấy, nhắn tin cho mẹ cô ấy, dùng khẩu khí của Thẩm Hàm, nói rằng đang có thai bốn tháng, bệnh viện không cho làm phẫu thuật, muốn gia trưởng ký tên. Kêu mẹ mau trở lại ký tên đi, nếu không thì sẽ lên chức làm bà ngoại. Ha, bom vừa nổ thì mẹ cô ấy liền bùng nổ luôn, lập tức nói phải về. Hôm nay sáng sớm liền nói đã đặt vé máy bay. Thẩm Hàm hiện tại còn không biết là chuyện như thế nào đâu. Đừng nói cho cô ấy nha.”

“Anh là tìm đường chết đi. Loại chuyện này cũng có thể nói lung tung sao?”

“Không như vậy, còn chuyện gì có thể khiến cho bà ta lập tức bay trở về. Tông Thịnh giao cho anh loại nhiệm vụ này, đương nhiên là phải dùng thủ đoạn phi thường đi hoàn thành a.”

Tôi ăn cháo, rồi ra ngoài nói với Thẩm Hàm: “Thẩm Hàm, một hồi em vẫn nên tới trường học đi. Mẹ em sắp về tới. Không phải là càng nên đi trường học sao?”

“Không đi! Không có quần áo để thay!”

Hóa ra trọng điểm là đây. Dù là đồng phục thì cũng phải nhìn coi vóc dáng và khuôn mặt thế nào. Thẩm Hàm dù cho mặc đồng phục cũng khiến người ta cảm thấy dáng người đẹp. 

Ngưu Lực Phàm vừa lúc đi ra, ha hả cười nịnh bợ đại tiểu thư: “Đừng mà, anh đưa em đi thay đồ trước nhé. Khách sạn Sa Ân tuy ngừng kinh doanh nhưng không thể không cho người ta vào thay đồ đúng không. Mà nếu thật không cho em vào thay đồ, thì hôm nay mình không đi trường học. Tôi đưa em đi shopping nhé!”

“Hừ, tiền của anh to quá, chưa đủ cho người ta mua hai món nội y.” Thẩm Hàm vừa nói, vừa buông điện thoại, nói tiếp, “Cũng được, chúng ta đi dạo phố, rồi về nhà anh, tiệm ấy.”