Vì tham gia hoạt động buổi tối, nên tôi ngủ từ trưa tới chiều. Ngủ trưa xong, dậy chính là giờ cơm chiều. Tông Thịnh vẫn không hề nghỉ ngơi. Tôi cũng không biết anh đang làm gì, cứ mân mê đồ vật, thậm chí còn lái xe về nhà thay quần áo, là chiếc quần với một đống túi và áo khoác jean có thật nhiều túi.
Chúng tôi chuẩn bị đi ăn tối, cửa vừa mở tôi đã giật mình hoảng sợ vì trước cửa phòng 1607 đối diện là một cô gái tay ôm cái đầu người. Cô ta đang đập cửa phòng.
Dù mới 5 giờ chiều trời vẫn còn sáng, nhưng hành lang khách sạn vẫn hơi tối, tôi nhìn thấy cô ta ôm đầu người mà thực sự hoảng sợ.
Cô ta cũng phát hiện ra tôi, vội giấu cái đầu người đi, cười ngượng ngùng với tôi.
Tông Thịnh đi ngay sau lưng tôi, liếc nhìn cô gái một cái nói:
“Đừng nhìn hình ảnh, dùng cảm giác mà xem khí!”
Anh kéo tôi vào thang máy, nói: “Bọn họ đều đang chuẩn bị, đêm nay đã định sẵn có người sẽ chết. Em cũng sẽ thấy bộ mặt khủng bố của tôi. Chuẩn bị tâm lý, đừng để bị tôi dọa!”
“Anh, anh không cảm thấy mình ấu trĩ sao? Đây chỉ là trò chơi thôi mà, cho dù có người chết thật…” Mèo Mup mời bạn về Gác sách và facebook mèo đọc sách nhé!
“Không những có thể làm cho Sa Ân đóng cửa một thời gian, để bọn chúng từ từ xem tôi bày bố ở tòa nhà Linh Linh, còn có thể để cho em nhìn thấy bộ mặt thật của tôi, xem thêm vài lần thì sẽ không còn sợ hãi nữa!”
Tôi cắn môi, cảm giác đây mới là điều mà anh nhấn mạnh. Anh là muốn tôi nhìn thấy anh thấy anh như vậy vài lần nữa. Sao có người lại như vậy chứ? Không phải là chán ghét việc đó sao? Sao giờ lại hứng thú làm trò này đến vậy?
Ăn xong bữa cơm thì trời đã tôi. Chúng tôi từ bên ngoài trở về, vừa vào đến sảnh khách sạn đã thấy một con nhện to bằng bàn tay, lông xù, đen đúa bò chậm rãi trên mặt đất. Dù tôi biết đó chỉ là một món đồ chơi nhưng thoạt nhìn vẫn thấy kinh kinh.
“Đã bắt đầu rồi sao? Vậy bắt đầu đi.”
Tông Thịnh nhìn tôi, nói, “Ưu Tuyền, đêm nay, khẳng định Thẩm Kế Ân cũng sẽ ở chỗ này. Kẻ xuống tay giết người chính là gã. Thương thế của gã không có khả năng khôi phục nhanh đến vậy. Gã cần máu, cần…” Tông Thịnh đưa tôi ra thang máy, vừa đi vừa nói
“Mười mấy năm trước, anh cùng Lão Bắc đi đến một thành phố nọ gặp một gia đình rất đặc biệt. Trong nhà có một bà lão rất già, nằm liệt giường, được chăm sóc bởi một cô giúp việc trẻ tuổi. Nhưng cô ta mọi động tác đều rất giống như người gia.
Con dâu của bà ta tìm tới bọn anh, bà ta nói, có một lần đi thăm mẹ chồng thì mẹ chồng dùng tay viết vào tay bà hai chữ cứu mạng.
Ban đầu, bà ta tưởng là cô giúp việc ngược đãi mẹ chồng, nhưng sau này biết được, tuy cô giúp việc không chăm sóc bà cẩn thận, hay trốn việc đi chơi, nhưng không tới mức bà phải kêu lên ‘cứu mạng’.
Dần dần, bà phát hiện cô giúp việc có rất nhiều tật xấu, tỷ như, cô sẽ ôm di ảnh của bố chồng bà mà nói chuyện, vì vậy, mới kiếm bọn anh xem thử.
Ngày đó, khi lão Bắc cùng anh tới nơi, vừa vào cửa nhìn thấy bà lão thì không thấy gì lạ thường, nhưng ngay khi bọn anh rời đi thì bà lão tắt thở.
Lão Bắc cái gì cũng không có làm, mang anh đi ra khỏi cửa.
Lúc bọn anh ra khỏi cửa, anh thấy rõ ràng cô giúp việc ôm ảnh của ông lão kia mà nói: “Ông già, cô ta chết rồi, tôi không chết đâu. Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không chết. Ông cứ ở dưới chậm rãi chờ xem.”
Anh không hiểu bà ta có ý gì, chờ sau khi rời khỏi, Lão Bắc mới nói,lúc lão xem bà lão bị liệt kia thì cũng đã biết sao lại thế này.
Trong phòng bà lão có một chiếc gương rất lớn, gương chiếu thẳng vào giường, mà trên gương có một lá bùa đặc biệt, có thể thông qua gương thay đổi âm dương. Bà lão kia đã thay đổi hồn với cô giúp việc, mà bà ta không chịu buông tha cho cô gái trẻ, khiến cô gái phải chết thay cho mình.”
Tông Thịnh nói xong chuyện này, chúng tôi cũng đi tới cửa phòng. Anh vừa mở cửa vừa nói:
“Tối hôm đó, Thẩm Kế Ân tuyệt đối không có khả năng thoát được. Gã đã bị thương nặng như vậy, đòi hỏi phải có máu, cũng phải có một cơ thể mới.
Gã vốn dĩ chính là một người chết, thân thể không có khả năng tự khôi phục. Gã muốn tiếp tục xuất hiện trước mặt mọi người thì phải đổi thân thể.
Lão Bắc, có thể làm được điều này. Đêm nay, em cứ ở trong phòng, không được đi ra ngoài. Cũng đừng đi xem đám trẻ con náo nhiệt,
Anh sẽ lưu lại kết giới ở cửa phòng, em chờ tới 12 giờ đêm thì báo án. Mặc kệ khi đó đã xảy ra cái gì, đều báo án. Anh sẽ canh thời gian, khiến cho thi thể xuất hiện ở đại sảnh vào đúng 12 giờ.”
“Tông Thịnh…” Tôi còn muốn nói thêm, anh đã đẩy tôi vào phòng, đóng cửa, nói vọng vào.
“Tông Ưu Tuyền, chúng ta có huyết khế, em muốn biết tôi ở nơi nào, phải thả lỏng nghĩ về tôi, phải dùng tâm suy nghĩ là có thể thấy. Em chính là liên hệ của tôi với thế giới này, em bình an, thì tôi mới có thể quay về. Phong!”
Tông Thịnh rời đi.
Tôi vừa vào cánh cửa, trong lòng thực loạn, nhỏ giọng lầm bầm:
“Không phải muốn để mình xem bộ dáng khủng bố nhất sao? Sao lại đem người ta nhốt ở đây? Ở đây thì thấy cái gì chứ? Có mình người ta ở đây cái gì mà khủng bố?! Tông Thịnh, Tông Thịnh, Tông Thịnh…… Cái gì mà dụng tâm suy nghĩ là có thể nhìn thấy, nhìn thấy cái gì a? Tôi nghĩ… nghĩ lắm này, thấy gì?!”
Tôi phiền não, cũng không biết đã dựa lưng vào cửa bao lâu rồi. Chân cũng đã tê rần thì nghe bên ngoài có tiếng chạy, ầm ĩ, cả tiếng thét chói tai.
Nơi này căn bản là không phải nhà hàng cùng phòng bếp, trên cơ bản toàn bộ khách sạn đều thành chỗ chơi của đám người đó.
Khách sạn Sa ân buổi tối nay có thể kiếm bao nhiêu tiền a?
203
Nữ Nhân Này Máu thật không tệ!
Nữ nhân này máu không tệ!” Tông Thịnh nói, buông tôi mà nhào về phía cô gái kia. “Cùng bọn họ chơi nào, bọn họ đã thiết kế tốt một vở diễn như vậy, vậy cũng không thể để cho bọn họ chơi một mình chứ.”
“Tông Thịnh!” Tôi vội vã kêu, nhưng hắn lại không có để ý tới tôi, đi thẳng tới, khong biết dùng cái gì mà cắt luôn động mạch cổ cô gái kia, đẩy tới bên tường, khiến cho máu văng tung tóe.
“Không!” Tôi nói không ra lời.