Một ngày sống chung hòa bình
Không biết có phải do lời nói của tôi làm thay đổi ý tưởng của hắn không Mà không thấy hắn nói đến chuyện về quê đáng sợ đó nữa. Đằng nào tôi cũng đã xin nghỉ cả ngày, mà bây giờ cũng đã đến buổi chiều rồi, chúng tôi cũng không có xung đột gì cả. Tôi nhìn ra ngoài trời, bên ngoài cửa sổ xe thấy đã vào đến khu trung tâm thành phố.
Tôi quay sang nói: “ Tông Thịnh, dù sao cũng còn thời gian để đi dạo phố, ơi, nhưng nếu anh có việc thì tự tôi đi cũng được, anh dừng xe lại đây được rồi!”
Lúc đi học tôi thường không có thời gian để đi dạo phố, mỗi ngày đi làm cũng chỉ loanh quanh ở các con hẻm nhỏ mua đồ vỉa hè.
Bây giờ cho dù không mua được gì thì đi quanh ngắm nghía cũng được.
Tông Thịnh Đưa xe vào bãi giữ xe ngầm, lúc xuống xe còn nói: “ Không phải bà tôi vẫn cho cô tiền tiêu vặt sao? Sao bộ dáng như chưa từng đi dạo phố vậy?!”
“Nhà tôi vốn không nhiều tiền, nếu không phải bất đắc dĩ tôi cũng không muốn dùng đến tiền của nhà anh. Nếu không về sau chuyện của chúng ta sẽ rất khó xử lý, nếu mà anh đòi tiền thì tôi biết phải làm sao? Thiếu thốn một chút cũng có sao đâu, về sau tiết kiệm là được.”
“ Hóa ra nhà các người chưa bao giờ có ý định thực hiện hôn ước!”
“ Hôn ước kia rõ ràng là do bà anh tự quyết định mà.“
nhìn sắc mặt hắn thay đổi, tôi cố vớt vát: “Thôi thôi không nói việc này nữa, vất vả lắm chúng ta mới hữu hảo, người anh em mau theo tôi đi dạo phố!”
Tôi ngẩng đầu cười với hắn, nếu quan hệ tốt với hắn thì sau này cũng dễ nói chuyện. Không phải người ta từng nói sao, khi kẻ địch của hai người cùng suất hiện thì chính là lúc kết đồng minh. Hiện tại tôi và hắn đều phải ứng phó với bà ta.
Mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, kéo tay tôi về phía đường cái. Nói thật trước giờ tôi chưa từng đi dạo với bạn học năm nào. Có đôi khi trong lớp tổ chức hoạt động này nọ, nhưng đều do người khác đi mua đồ. Hiện tại, tôi đang đi cùng với một soái ca cao hơn mình cả cái đầu lại còn đeo kính râm phản quang, thật có chút không quen!
Chúng tôi cũng chỉ đi loanh quanh một chút mà thôi, không tính toán mua gì cả. Đi ngang qua một cửa hàng bán kính, tôi thấy có quảng cáo khá đẹp nên nói với hắn: “ Anh đứng đây chờ tôi một chút tôi về ngay.”
Tôi đi vào trong tiệm muốn mua cho hạnh một bộ Contact lens. Không phải hẳn luôn mang theo bóng ma tâm lý sao? Cảm thấy người khác coi hàng như quái vật, nếu như đôi mắt hắn không phải như vậy liệu có tăng thêm chút lòng tự tin cho hắn chăng?! Tôi cảm thấy hắn chính là thiếu tự tin, tự cảm thấy mình là quái vật nên mới có phản ứng thái quá như vậy. Tôi nợ một cặp len màu đen rồi kêu hắn về khách sạn.
Thì lên xe hắn mới nói: “ hôm nay cô rất vui vẻ sao? Con có tâm tình đi dạo phố nữa!@
“Haha, chúng ta ở chung vui vẻ cái gì cũng thương lượng được đúng không? TÔng Thịnh, khi anh vẫn còn bé, mỗi ngày đều đến nhà tìm tôi chơi, lúc ở trường con là bạn học chung nữa, tính tới tính lui vẫn là bạn từ bé. Nếu bỏ qua tất cả có khi chúng ta còn là huynh đệ tốt. He he”
Tôi còn hào sảng vỗ vỗ bờ vai hắn! Xem ra hôm nay tôi xin nghỉ làm là lựa chọn đúng đắn, chỉ có trong những hoàn cảnh khó khăn chúng tôi mới tìm được điểm chung bình thường. Cùng hắn duy trì quan hệ tốt đẹp sau này còn khiến hắn đi thuyết phục bà hắn chứ!
Vừa về đến khách sạn đi vào sảnh đã nghe thấy tiếng của Lan Lan: “Ưu Tuyền! À còn cả anh của Ưu Tuyền!”
Tôi nhìn Lan Lan còn mặc nguyên đồng phục nhưng thẻ nhân viên đã gỡ xuống chắc là đã ăn cơm và giao ban xong, chuẩn bị quay về ký túc xá.
Lan Lan vừa tới đã níu lấy cánh tay tôi: “Ưu Tuyền, cậu và anh đã trở lại hả? À, anh trai Ưu Tuyền ơi, em là Lan Lan, là bạn thân của Ưu Tuyền!” Cô nàng hào phóng vươn tay tới Tông Thịnh.
Tông Thịnh nhìn thoáng qua bàn tay đưa tới nhưng không buồn đáp một câu mà đi thẳng về hướng thang máy.