Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 197-2: Thật điên rồi! 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi vội nhận lấy, cho vào hai  mươi tệ, lại trả lại.



Ông ta híp mắt, lấy tiền ở trong ra, rồi híp mắt đem tờ giấy đỏ đưa lên cao, nói: “Các ngươi bị quỷ dẫn đường hẳn là bốn ngày trước nhỉ.”

“Đúng vậy, hôm nay là ngày thứ năm.”

“Các ngươi có hai người, cô ta là nữ.” 

(Cái này Mèo giải thích một chút, trong thiếu Tàu thì 他 hay 她 đều đọc là Ta - thá - nên khi UT nói với ông thầy bói, cứ ta ta sẽ không biết là nam hay nữ, lúc này ổng đoán được là nữ nghen.) 

“Là nữ, là chị em tốt của tôi.”

“Ừ, hai người bị quỷ chỉnh, bất quá đối phương không có ác ý. Rốt cuộc là nhìn thấy cái gì mà bị dọa điên luôn vậy? Tôi thấy có dao nhỏ, có máu nữa.” 

Tôi không nói gì. Lúc đó, ở hiện trường không có dao nhỏ, nhưng  nghĩ lại móng tay Tông Thịnh dài ra như vậy cũng chẳng khác gì dao nhỏ nhỉ?! 

“Bạn của cô, haiz, thật sự điên rồi. Hồn phách không ổn định, cô ta đang rất yếu.”

“Thật điên rồi?”

“Thật điên rồi!”

Tim tôi như chùng xuống, bao hoài nghi lúc trước đều đã được chứng thực! Lan Lan thật sự điên rồi! Bởi vì tôi mới phát sinh chuyện như vậy. Trong lòng tôi có chút hoảng loạn, một hồi lâu mới nói: “Vậy, tôi phải làm sao mới giúp được cô ấy?”

“Mấy chuyện này con nít cũng hay gặp, nhưng con nít sẽ chỉ khóc  mà thôi, nhưng trẻ con thì dễ xử lý, vì tụi nhỏ hồn phách còn chưa ổn định, chỉ cần gọi hồn vài tiếng thì hồn đã quay lại rồi. Nhưng người lớn, haiz, có chút khó. Nói khó cũng không khó. Chính là a…”

Tôi lại đưa thêm hai mươi tệ, ông ta cũng không khách khí, đưa tay nhận tiền. 

“Loại tình huống này, trước dùng phương thức gọi hồn thử xem, dễ dàng đơn giản, nếu thật sự không hiệu quả thì mang theo cô ta trở lại chỗ đó, để cho cô ta tự mình nhìn lại chỗ đó,  sau đó làm cho cô ta kêu vài tiếng, hồn nghe được, tự nhiên sẽ ra tới. Các ngươi nếu chịu tốn chút tiền, ha ha, sinh ý này, ta tiếp, ta giúp các ngươi đi gọi hồn.”

Tôi không nghĩ tới ông ta lại sẽ như vậy, sảng khoái trợ giúp tôi, lúc trước tôi còn tưởng rằng hắn nhìn thấy tôi liền chạy, đó là căn bản là không nghĩ sẽ giúp tôi đâu.

“Tiên sinh à, thật sự cám ơn ông. Ông… à, chuyện bao lì xì, tôi sẽ chuẩn bị tốt cho ông.”

“Được rồi, tối nay là ngày lành, bỏ qua đêm nay phải đợi thêm năm ngày nữa. Cô có thể đưa cô ấy đi không, nếu người nhà cô ấy không đồng ý thì cô cũng đừng quá cố gắng, đối với cô hay với cô ấy đều không tốt.”

Loại này quy củ tôi có biết đến. Ở quê quán chúng tôi, nếu  trong nhà có ai bị bệnh, muốn đi tìm bà cốt gì đó, đều là người thân đưa đi. Bạn bè, chị em họ gì đó, đi hỏi thì người ta sẽ không để ý tới.

Một vài người trẻ tuổi, mang theo thái độ không tốt tới thì càng không lý tới. Loại sự tình này, nhất định phải là người chí thân đi làm. Tông Thịnh đã nói với tôi, đi hỏi xử lý sự tình, đều có nhân quả ở bên trong. 

Tiên sinh dùng cách của mình để  thay đổi tiến triển của sự tình, chính là tạo ra một nguyên  nhân, mà đã là nguyên nhân gây ra liền có kết quả, nói chung là hiệu ứng liên hoàn. 

Giống như một con quỷ muốn trả thù người từng hại mình là người X, người Y lại đưa X đi tìm tiên sinh xử lý, khiến quỷ rời đi hỏi X. Đương sự X thì an toàn, nhưng con quỷ sẽ oán hận, hắn vốn dĩ chính là có oán báo oán, sao lại không được? Oán hận của hắn liền sẽ chuyển dời đến X, hoặc là tiên sinh kia.

Ai nguyện ý không duyên cớ đưa đầu mình ra thừa nhận oán hận của quỷ chứ? Trừ bỏ người chí thân nguyện ý vì thân nhân trả giá, người qua đường Giáp còn có những cái biểu tỷ biểu đệ, sẽ sao? Đừng ngây thơ như vậy, quê tôi ấy mà, không có ai sẽ đồng ý chọc vào sự tình này đây?! Tiên sinh thu bao lì xì cũng là đem nghiệp chuyển ra ngoài, phóng sinh làm công đức gì đó. Mọi người đều bình an là tốt nhất.

Tôi biết những liên lụy này nên cũng không có do dự mà nói: “Tôi biết, tôi có thể thuyết phục nhà cô ấy. Buổi tối, tôi đi đâu tìm tiên sinh?”

Ông ta đưa cho tôi một mảnh giấy đỏ, ghi số điện thoại bên trên: “Kêu người nhà cô ta gọi cho tôi, nếu không, sinh ý này tôi không tiếp nhận. Người  bị dọa thành như vậy thì thứ đó sẽ rất lợi hại. Tôi còn yêu cái mạng nhỏ của mình lắm.” 

Tôi nhìn mảnh giấy, gật đầu thì thào: “Thực ra, không có quỷ nào cả.”

Thật sự không có quỷ, đó là Tông Thịnh, lại là một Tông Thịnh mà tôi chưa từng quen biết, là một quỷ thai thực thụ.

Rời khỏi  nơi đó, tôi đi tới bệnh viện. Nếu tôi không tới khách sạn Sa ân, Lan Lan cũng không xảy ra tình huống này. Tôi thật sự hiểu rõ mình đang làm cái gì.

Đi tới bệnh viện thì nghe báo Lan Lan đã xuất viện. Là tự ý xuất viện. Bệnh viện khuyên nên chuyển viện, nhưng người nhà không đồng ý mà từ bỏ trị liệu.

Nghe tin, tôi vội chạy tới nhà Lan Lan. Tiền chữa bệnh do Sa Ân trả, sao lại từ bỏ trị liệu vậy? 

Tôi trước kia thường xuyên sang nhà Lan Lan nên cũng không xa lạ gì nhà cô ta. 

Ngôi nhà trong một con ngõ nhỏ cổ xưa, ở đó tất cả đều là nhà cũ, nhà bọn họ là một căn nhà nhỏ có hai tầng, phòng thì nhỏ tới mức chỉ có thể đặt một chiếc giường và một cái bàn nhỏ thôi. (Mèo: nhà mèo, phòng ngủ cũng chỉ để được thế thôi, một giường, thậm chí k đủ chỗ đặt bàn hơ hơ)

Lúc tới nơi, từ xa tôi đã nghe thấy tiếng Lan Lan khóc la. Dưới lầu nhà bọn họ còn có một đám bà tám đứng xúm xít. 

“Thật đúng là điên rồi. Về sau nhà bọn họ làm sao đay.”

“Có một đứa con gái thôi mà vậy, a Quyên mệnh khổ thật.”