Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 192-2: Trở lại tòa nhà linh linh 2




Tôi cau mày, hình như là tôi cũng từng nhiều lần uống qua máu của Tông Thịnh rồi! Cũng không phải vấn đề gì lớn. Bất quá tôi không có đam mê này, quá ghê tởm.

Thang máy tới lầu 16, tôi cũng chỉ có thể đi theo cô ta ra khỏi thang. Lan Lan bảo tôi từ từ đợi cô ta, cô ta dọn phòng khách xong sẽ ra kiếm tôi nói chuyện.

Tôi ước gì cô ta rời đi thật lâu. Cô ta vào phòng, tôi vội chạy tới ven tường nhìn khắp nơi, sao chẳng có chút cảm giác nào? Tôi đưa tay vỗ vỗ tường, vẫn không có gì. Tôi thiếu điều gào vào tường:” Vương Càn, ra đây.”

Do dự một chút, tôi nghĩ tới một biện pháp, đó chính là dùng máu. 

Lần trước bọn họ khai thông âm dương thông đạo, còn không phải là dùng máu Tông Thịnh làm môi giới sao?

Cũng may mắn, dì cả đã rời đi thật rồi, mất chút máu chắc tôi các bạn đang đọc truyện tại g a c sa ch. co m; truyện do M e om u p dịch và đăng tại Facebook của Mèo và Gác không tới mức té xỉu đâu. Tôi nhìn ngón tay, tưởng tượng cảnh trong phim truyền hình, cắn một cái vào đầu ngón tay, nhưng tay đưa lên đến miệg tôi phát hiện là không thể làm. Dù cho tôi đã cắn tới cắn lui nhẫn tâm với ngón tay mình nhưng vẫn không có máu chảy ra.  Nếu là giống như Tông Thịnh vậy, dùng móng tay rạch một cái rách là xong. 

Tôi lục lọi tìm trong túi xách, thứ sắc bén duy nhất mà tôi có cũng chỉ là cái kẹp màu đen. Tôi lấy kẹp ra, dùng cạnh sắc cứa vào đầu ngón tay. 

Cuối cùng máu cũng chảy ra, ngay lúc tôi định dùng máu vẽ lên tường thì Hạ Lan Lan lại ra tới. Sao dọn phòng mà nhanh thế chứ?

“Ưu Tuyền, cậu đang làm gì vậy?”

Trời ạ, cô ta cố ý ra kiểm tra tôi sao? Tôi vội xoay cười cười. “Không có gì, sao ở đây không có quỷ nhỉ, tớ đang định tới chơi cho vui.”

“Buổi tối quay lại đi, có lần tớ thấy  bên đó có một cô gái toàn thân đầy máu đó. Đi thôi, đến phòng nghỉ đi, hôm nay đại tỷ có mua nho.”

Tôi nhìn trên tường, vẫn dùng tay có máu quệt lên để lại dấu máu của mình, rồi đi theo Hạ lan Lan vào thang máy. Có lẽ do thuận tay, hơn nữa Lan Lan lại đang đẩy xe chỉ còn tôi là có thể nhấn nút thang máy.

Tôi dùng tay nhấn nút lầu một rồi mới để ý, máu của tôi đã dính vào vách thang. 

Trên bảng điều khiển thang máy đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Vương Càn. Là một khuôn mặt đột nhiên nhô ra, miệng mấp máy như muốn nói gì với tôi.

Khuôn mặt bất thần hiện ra khiến tôi giật mình hét lên một tiếng, vội lui ra phía sau vài bước. Hạ Lan Lan nhìn qua hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Có con gián sao?” Cô ta vừa nói xong cũng im bặt, vì cô ta cũng thhấy khuôn mặt kia. 

“A ~” Hạ Lan g a c sa ch. co m; truyện do M e om u p dịch và đăng tại Facebook của Mèo và GácLan kêu thảm. Tôi vôi bịt kín miệng cô ta, rồi quay sang nói với khuôn mặt kia: “Vương Càn, Vương Càn.” Hạ Lan Lan đang ở đây, tôi cũng không thể hỏi thẳng hắn rằng có phải Thẩm Kế Ân đang ở khách sạn, hắn có phải  đã xảy ra chuyện gì không. Trong lúc nhất thời, không biết muốn như thế nào.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, không có tiếng đinh vang lên, mà bên ngoài thang máy cũng không có ánh đèn, xung quanh tối đen khiến cho không thể nhìn rõ mọi thứ. 

Bất quá, tôi có thể khẳng định, nơi này không phải  bên trong khách sạn Sa ân. Nếu nói nơi này là tầng hầm ngầm thì cũng không tối tăm thế. Ở đây tối đen, đen nhánh, có vẻ giống như đang ở trong kết giới.

Thang máy thoáng lắc lư một chút, Lan Lan đẩy tôi ra, kéo tay tôi chạy rakhỏi thang máy.

Chúng tôi vừa ra khỏi thang máy, cánh cửa thang máy liền đóng lại, nguồn sáng duy nhất  ở nơi này đều biến mất. Bốn phía thực an tĩnh, an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của tôi và Lan Lan.

“Ưu Tuyền, có phải chúng ta gặp quỷ không?”

Mắt tôi phải hơn mười giây mới thích nghi với bóng tối,  rốt cuộc có thể thấy rõ ràng bốn phía xung quanh. Nơi này cũng không phải hoàn toàn đen nhánh, mà là một loại cảm giác tối tăm. Nơi có ánh đèn hắt ra, hẳn là đèn đường bên ngoài, chỉ là bên ngoài giống như có tường vây, có màn che khiến cho ánh sáng chỉ có thể lờ mờ hắt vào.

Tôi lấy điện thoại ra, màn hình sáng lên. Quả nhiên, điện thoại đã mất sóng. Nơi này đã không còn là chiều  k hông gian của chúng tôi nữa rồi. 

Tôi mở chức năng đèn pin của điện thoại, nhìn quanh. Nếu không phải đen nhánh thì không phải là kềt giới. 

Nếu đã không phải kết giới, nói không chừng chúng ta có thể tự mình đi ra ngoài.

Nhờ ánh đèn pin chúng tôi có thể nhìn rõ xung quanh. Dưới chân là gạch lát, mà phía trước cách khoảng hai mét là một hố sâu, sàn nhà bị vỡ ra thành một hố rất sâu. 

Ngẩng đầu nhìn lại, trên trần nhà, cũng có một hố rất to. Tòa nhà này hẳn là có nhiều tầng, trần nhà hoặc là nói sàn nhà đều bị đả thông. Hiện tại chúng tôi có thể nhìn thấy không trung màu đen bên trên.  

Đây là buổi tối!

Buổi tối!

Trời ạ, rõ ràng là tôi đến Sa Ân vào buổi sáng, còn đang chờ ăn tiệc đứng buổi trưa của khách sạn, sao lại thành buổi tối rồi?! 

Cái hố sâu nhiều tầng này rõ ràng là một tòa nhà đang bị phá hủy, tôi chợt nghĩ tới tòa nhà Linh Linh, bước tới chỗ cửa sổ tòa nhà. 

“Ưu Tuyền, đừng đi. Tớ sợ. Tớ sợ, sẽ ngã xuống.”

“Vậy ncậu cứ đứng đó, tớ sang xem xem sao.”

“Ưu Tuyền.” Hạ Lan Lan níu tay tôi rồi đi theo. 

Tuy có một lớp lưới công trường che phủ nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn neon của khách sạn Sa Ân bên kia đường.

Tôi xoay người lại, nói với Lan Lan phía sau: “Lan Lan, nói cho tôi biết, có phải cậu động tay động chân gì khiến chúng ta đến đây không?”

“Không phải, tớ không biết đây là nơi nào? Ưu Tuyền, chúng ta có phải không trở về được, bên kia thang máy đã biến mất, chúng ta phải làm sao mới về được?” Lan Lan đã khẽ khóc lên. Dáng vẻ hệt như lần đầu tôi bị vào kết giới. Khẩn trương bất an cùng hoảng loạn,khiến cho bật khóc. Nhìn cô ta, tôi có cảm giác thấy được mình trước đây. 

“Cậu còn cùng Thẩm Kế Ân ở bên nhau?” Tôi hỏi.

“Tớ không có, đã thật lâu tớ không có nhìn thấy hắn. Ưu Tuyền, tớ biết tớ trước kia là quá đáng, nhưng tớ thật sự muốn làm hòa với cậu, đừng bỏ mặc tớ một người ở chỗ này.”

“Vì sao, cậu không chịu tin lời tôi nói, không chịu tự mình suy nghĩ đi?! Nơi này, hẳn là tòa nhà Linh Linh, thời gian, khẳng định không phải thời gian kia trong trí nhớ chúng ta. Chúng ta xuất hiện ở chỗ này, hẳn là... Vương Càn thiết kế.”

Tôi nói. Thang máy xuất hiện dị thường, khuôn mặt của VươnG càn đột ngột xuất hiện. 

Vương Càn đối với Tông Thịnh rốt cuộc là quan hệ bạn bè, hay hắn vẫn muốn trả thù Tông Thịnh lúc trước đã xuống tay với hắn? 

Tông Thịnh ngày đó nguyện ý kêu hắn là ca ca, đồng ý giúp hắn trở về khách sạn, Vương Càn chẳng lẽ không có một chút cảm kích, vẫn phải xuống tay sao với chúng ta sao?

Hay, hắn dùng cách này để truyền tin cho tôi?

Tôi không xác định được lập trường  hiện tại của Vương Càn, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.