Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 189




Thím bảy lập tức buông Ngưu Lực Phàm ra, bổ nhào vào trước mặt Tông Thịnh nói: “Chàng trai trẻ, cậu làm được không?”

Ngưu Lực Phàm vẫn đứng yên không dám nhúc nhích, như thể hắn sợ tới gần thì thím Bảy sẽ lôi kéo hắn vậy. Hắn nhích tới một góc thật xa nói: “Chồng thím ấy mới chết chưa tới một năm.”

Thím Bảy dán người vào Tông Thịnh, tay túm chặt lấy tay hắn, thân thể nhào tới, bộ ngực cao ngất dán sát vào người Tông Thịnh.

Tông Thịnh cau mày đẩy bà ta ra, bà ta lại sán lại, cố tình đè bộ ngực lên tay anh: “Ngực tôi lúc nào cũng đau không thở nổi, sờ thử hộ tôi này.”

Tôi đang bưng tô canh chuẩn bị ăn cơm nghe thấy thế thì chao tay một cái, canh cũng đổ ra ngoài. 

Tôi giật mình lau lau, Tông Thịnh đã ngồi xuống cạnh bàn. Mặt anh quay về phía bàn, như vậy thím Bảy liền không có cách nào tới gần nữa. 

“Trước hết, bà suy nghĩ lại coi, trước khi chết chồng bà còn đang quan tâm lo lắng chuyện gì, mà việc này phải có liên quan tới bà, là do bà làm sai.”

Anh vừa hỏi thì bà ta không dám sán lại gần anh nữa mà chỉ rụt cổ, dáng vẻ vô cùng khẩn trương sợ hãi: “Ta, ta có thể có chuyện gì đâu chứ?”

“Nếu thật không có gì thì hắn cũng sẽ không đeo nơi ngực ngươi ghì cổ ngươi.” câu này anh nói hết sức bình thản, thậm chí vừa nói vừa múc cho bản thân một chén canh đầy.

Thím bảy lập tức luống cuống lui ra sau vài bước, hai tay ôm chăt bộ ngực vĩ đại của  mình: “Là ma quỷ ám trên người ta sao?” 

Tôi ngồi bên cạnh Tông thịnh, nghiêng đầu thì thầm vào tai anh: “Anh thật sự thấy chồng bà ta đeo trên người bà ta sao?”

“Giờ thì không thấy, nhưng ban sáng lúc  nhìn thấy bà ta, bóng trong hồ nước thấy một người đàn ông bò trên người bà ta, tay bóp cổ nữa, mà không có nửa người dưới. Nếu bà ta hại chết hắn thì chắc chắn bà ta chết rồi, nên có thể đoán là sau khi hắn ta chết thì đã làm gì đó khiến bà ta khó chịu.”

Lời của Tông Thịnh bà ta cũng nghe rõ, nghe xong thì khóc: “Cậu nói đi, lão già nhà ta chết thì chết rồi, nhưng chết đi vẫn còn nợ lão Vương trong thôn 6.000 tệ tiền cờ bạc. Ta, ta cũng là không có biện pháp mới cùng lão Vương ngủ. Từ khi hắn hết đến bây giờ, ta cũng chỉ có một lần, chỉ một lần, hắn như thế nào liền.. Hắn không nghĩ, nếu không phải hắn thiếu người ta nợ cờ bạc, ta có thể... mệnh ta sao lại khổ vậy chứ?”  

Trong lòng tôi âm thầm khinh bỉ, dù cho chồng bà ta nợ cờ bạc nhưng bà ta cũng chẳng phải người đứng đắn gì cho cam. Nếu không cũng sẽ không sán vào người Tông Thịnh như vậy, còn mặc đồ kiểu như vậy. 

Thím bảy đẩy đẩy cánh tay Tông Thịnh, còn khóc thút thít, làm nũng: “Chàng trai trẻ à, giúp tôi đi nào!”

Tông Thịnh có biểu hiệu không kiên nhẫn trên mặt. Anh rút cánh tay mình về nói:  “Loại chuyện này, không phải chúng ta có thể tha thứ cho ngươi. Chính ngươi phải tự đi hỏi một chút,  nam nhân nhà ngươi muốn như thế nào mới buông tha ngươi, đạt thành yêu cầu của hắn đi.”

“Ta, ta, ta như thế nào hỏi hắn?”

Tông Thịnh đối Ngưu Lực Phàm nói: “Lấy chú âm hương.”

Ngưu Lực Phàm chạy nhanh vào trong phòng, Tông Thịnh bên này lấy ra lá bùa  nói với thím Bảy: “bà  nhớ rõ ngày sinh ngày mất của chồng bà không?”  

“Nhớ rõ nhớ rõ.” Bà ta nói ra, có lẽ do chồng bà mới chết chưa bao lâu nên còn nhớ  rất rõ ràng.

Tông Thịnh viết vài thứ lên lá bùa vàng, Ngưu Lực Phàm cũng đã cầm hương ra tới. Tôi không biết nhang này mua ở đâu, nhưng nói chung là chưa thấy bao giờ.

Tông Thịnh dùng lá bùa cuộn vào cây nhang nói:

“Buổi tối đem cái này đốt cùng nhau để nó từ từ cháy. Ngươi từ trong nhà ra cửa, sau đó đi tới chỗ mà chồng ngươi chết, tới khi nghe tới tiếng thở dài tức là hắn đã đi theo sau lưng ngươi, đến lúc đó, ngươi liền hỏi hắn, muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha ngươi.”

“Ta, chỉ có một người?”

“Đúng vậy, hoặc là không đi. Cứ để cho hắn như vậy treo ở trên người của ngươi.” Tông Thịnh nói vừa nói xong, bà ta liền giật lấy bùa và nhang: “Ta đi, ta đi. Hắn, hắn, hắn hiện tại có phải hay không còn ở  trên người ta?”

Tôi đứng cạnh tưởng tượng trên bộ ngực ngun ngút của bà ta treo lủng lẳng một người đàn ông chỉ có nửa thân trên, mà hắn ta còn bóp cổ bà ta, eo, thật khủng bố.

Ngưu Lực Phàm đẩy bà ta đi ra ngoài, tôi mới ngồi xuống, hỏi: “Vì sao không trực tiếp hỏi người kia? Không phải anh vẫn có thể giao tiếp với người ấy sao?”

“Không để bà ta tự làm một lần thì bà ta sẽ coi thường chuyện này. Phải để cho bà ta trải nghiệm sau này mới biết chú ý. Chồng chết chưa qua 100 ngày đã ngủ với người khác, đáng đời bà ta.”

Ngưu Lực Phàm quơ đũa: “Ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm. Đừng nói tới bà ta nữa. Thấy Tông Thịnh  vất vả nấu cơm như vậy, cho các ngươi ít tin tức  sốt dẻo  nè.”