Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 17: Tiểu Lão Bản




Tôi cũng không có thời gian nghiên cứu coi hắn đang làm gì mà nhảy bổ xuống giường, phóng vọt ra ngoài. Ra đến cửa, lại vọt trở vào toilet. Trong vòng 5’ tôi đã xử lý xong, vội xuống lầu nhận ca.

Chỉ trong vài phút, tôi căn bản không có cách nào nghĩ tới việc của Tông Thịnh, trong đầu chỉ có suy nghĩ là nếu quản lý bắt được tôi đến trễ thì tôi sẽ bị viết gì trong nhận xét thực tập đây.

Tôi ở trong phòng nghỉ phía sau quầy lễ tân rồi bước ra ngoài. Trước quầy, đại tỷ đang muốn giới thiệu với khách hàng về thẻ hội viên. Thừa dịp chị ấy còn chưa để ý, tôi định chạy về lại phòng nghỉ để trang điểm lại. Chúng tôi đi làm đều phải trang điểm, cho dù là trang điểm nhẹ, vài phút đó chắc đủ thời gian cho đại tỷ tiễn vị khách kia đi.

Ai dè

Chị ta vừa quay đầu nhìn thấy tôi, tôi vội chạy nhanh tới cười, chị ấy trừng mắt tức giận: “Hôm nay em sao vậy! Tôi gọi cũng không nghe máy. May là quản lý chưa ghé, nếu ghé đây thì tôi cũng không thể giúp em đâu. Còn quần áo em đây là sao? Không phải tối qua không tăm rửa luôn chứ?!”

Nghe thế tôi mới cúi đầu nhìn bộ đồ trên người. Nào phải là đồng phục chứ? Căn bản là nhàu như dưa! “Haha, chị giúp em vài phút nha, em chạy về thay đồ chút!”

“Rốt cuộc tối qua em đi đâu? Không phải là bị quỷ bắt đó chứ!”

Tôi chỉ có thể méo mó gượng cười, không thì phải n ói sao giờ? Tôi thật sự bị quỷ bắt đi, chỉ có điều người bắt là quỷ thai!

Được cho phép, tôi rời khách sạn bằng cửa sau chạy nhanh về ký túc xá. Trong ký túc xá mọi người đều chưa ngủ, có 3 người trực đêm nhìn tôi ôm quần áo cướp toilet với họ, một người hỏi: “Ưu Tuyền, sao tới giờ này còn tranh toilet với bọn tôi hử?”

“Chút tan tầm tớ mang đồ ăn ngon về cho các cậu nha nha nha!”

Tôi vừa định vọt vào, một cô khác kéo tôi lại: “Ưu Tuyền, mau khai thật, tối qua đi đâu, theo trai đi đau hử?”

“Không có, không có.”

“Còn phủ nhận à? Vậy mau nói coi là đi đâu? Lúc Tiểu Lệ có bạn trai đều mới chúng ta đi ăn cơm đó! Cậu cũng phải đưa người tới cho bọn tớ nhìn mặt, coi qua cửa ải không chứ!”

“Thật không có, tớ đi với anh tớ mà.” Lúc này cũng chỉ có thể đem anh trai ra làm bình phong thôi.

Bọn họ liền đứng đó bàn tán, khen anh trai tôi đẹp trai này nọ, lại khen xe của anh tôi thật mắc mỏ! mặc kệ bọn họ loạn bàn về Tong Thịnh, tôi tắm nhanh rồi thay đồ chạy về khách sạn.

Chạy đi chạy lại, dù gần thì cũng phải tốn hơn 30 phút.

Lúc tôi trở lại chính là lúc quầy lễ tân bận rộn buổi sáng. Chúng tôi phải kiểm tra lại phòng ốc, rồi chuẩn bị bữa sáng, quay cuồng tới không biết gì nữa.

Bận rộn xong tôi mới nhớ ra, buổi sáng lúc nhìn Tông Thịnh thật sự trên mu bàn tay hắn không có chút vết thương nào, giống như những chuyện tối đó trong nhà hắn chỉ là tưởng tượng của tôi.Nhưng mà, đồng phục của tôi còn dấu máu, vậy thì làm sao mà vết thương trên mu bàn tay hắn lành nhanh đến vậy? Nếu nói là do hắn là quỷ thai, vết thương mau lành, thì vết thương trên vai hắn là sao?

Còn nữa, tối qua tôi nhớ rõ hắn kéo tôi từ thang máy, rồi vào phòng, rồi đè lên tôi. Sau đó, sau đó sao tôi lại có thể ngủ vậy chứ? Trong hoàn cảnh đó, saotôi có thể nói ngủ là ngủ, còn ngủ tới tận sáng, điện thoại bị nhỡ tận vài cuộc mà không tỉnh.

Trước lúc ngủ, hình như hắn có nói gì đó với tôi, tôi cũng không có ấn tượng, cảm giác như kêu tôi ngủ đi, ngủ đi nhanh lên. Hắn sẽ không thật là thôi miên đi chứ. Nhưng cho dù là thôi miên, cũng không có khả năng hắn nói hai câu thì tôi đã lăn ra ngủ chứ.

“Nhớ anh chàng nào à?” tiếng của đại tỷ vang lên bên tai, tôi kinh ngạc nhìn chị ta rồi cười nói: “Không, nhớ ai đâu ạ.”

“Mấy cô gái ở độ tuổi em, còn không phải nghĩ tới anh chàng nào sao? Em nhìn kìa, người bên kia ra sao? Là ông chủ trẻ tuổi của chúng ta mà chị nói với em đó.” Đại tỷ cười thật ái muội,nhìn về phía người bên kia từ thang máy đi tới.

Tôi cũng dõi mắt theo chị ta. Bên đó, một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi, cổ áo còn cài khuy cài lấp lánh, trông thật là soái.

Trong lúc hắn vô tình nhìn qua tôi, vậy mà lại cười với tôi và bước tới.

Đại tỷ cũng toe toét cười, nhỏ giọng nói với tôi: “Tiểu lão bản không phải coi trọng chị chứ? Ai cha, thật là làm người khó quá mà, con chị đã 5 tuổi rồi.”

Chỉ là, ngoài dự kiến, tiểu lão bản lại đứng trước mặt tôi mà nói: “Quần áo tẩy được rồi hả. Hôm đó tôi đã đoán em là nhân viên khách sạn mà. Nếu thời gian này trời lạnh, tôi mà mang theo áo khoác thì hôm đó đã đưa em khoác đỡ, cho em không bị xấu hổ.”

“Không có, không cần, tôi chỉ là sinh viên thực tập thôi.” Tôi cũng không hiểu hắn lắm, nhưng không đáp không được. nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là người này chính là người hôm nọ xuống xe bus cùng tôi, là người đi theo nói với tôi chuyện chảy máu mũi. Càng kỳ quái hơn nữa, hắn cũng chính là ngừoi mà TônG Thịnh kêu tôi hỏi thăm hôm qua. Nếu không phải hắn đi lại gần thì tôi cũng không nhớ ra.

Ông chủ cười với tôi một cái hỏi: “Em tên gì?”

“Tông Ưu Tuyền.”

“Họ Tông cũng không phổ biến lắm! Cố gắng làm nha, khách sạn hiện đang thiếu người, thực tập xong nếu làm tốt có thể ở lại làm luôn.” Nói xong hắn quay người đi về phía phòng ăn.

Đại tỷ vội tới đứng cạnh tôi thì thào: “Còn không thành thật! Sao em lại nói chuyện với ông chủ hả, nghe ra còn quen biết nhau từ trước rồi.”

“Không có không có, đại tỷ à, chị hiểu lầm rồi.” Tôi vội kể lại cho chị ta nghe chuyện tối đó, rằng tôi đi với anh tôi, đi ăn đồ nướng bên đường xong bị chảy máu mũi.

“Hứ, mặc kệ là thế nào, dù sao tiểu lão bản chú ý tới em rồi, còn kêu làm tốt thì sẽ lưu lại, nói không chừng sau này thành ra lão bản nương rồi!” {Mèo: chắc ai cũng hiểu lão bản là ông chủ, lão bản nương là bà chủ rồi ha. Mèo giải thích thêm xíu thôi, vì Mèo thấy gọi là lão bản và lão bản nương nghe nó hay hay ^^}

“Chị, chị có thông tin gì của tiểu lão bản nhà mình không?”

“Muốn theo đuổi người ta hả? Mau hiếu kính chị nào!”

Thực ra tôi không phải muốn theo đuổi hắn, có biết không vậy? Trước kia tôi không muốn cưa ai cả, hiện tại không, mà về sau cũng không. Đều là do bà Tông Thịnh làm cho sợ mà. Nếu như bà ấy mà biết tôi cưa ai, không chừng sẽ tới thẳng đây mắng tới tân đâu ấy chứ.

Giữa trưa chẳng có mấy nhân viên, tôi bận bịu phụ đại tỷ đơm cơm bưng nước, quay qua quay lại cũng đã hai giờ chiều, đại sảnh yên tĩnh được chút. Đại tỷ sau cùng cũng đã có thời gian kể cho tôi nghe về tiểu lão bản.

Tiểu lão bản tên là Thẩm Kế Ân, năm nay 27, không có bạn gái. Người vốn dĩ đẹp trai, tính tình tốt, nhà lại có tiền, khách sạn chỉ như một món đồ chơi của nhà hắn cho hắn mà thôi. Hắn bản nhân rất ít ở khách sạn, mỗi năm cũng chỉ tới đây một hai tháng mà thôi.

Tôi hỏi: “Vậy sao mà chị biết hắn không có bạn gái? Lỡ người ta đã sớm kết hôn thì sao?”

Đại tỷ liếc tôi một cái: “Hứ, chỉ cho đường sáng còn không chịu nhanh tấn công! Chờ hắn thật kết hôn, cô còn không ngồi khóc à?!”

Tôi cũng chỉ ha ha cười, không biết Tông Thịnh sao lại muốn tôi đi hỏi thăm về người này, những việc này cũng đâuphải là chuyện dễ dàng phổ biến gì?! Tôi cùng đại tỷ nói chuyện thì bên phòng an ninh có hai người bảo vệ đi tới, nhìn có vẻ là muốn đi toilet, có điều bọn họ khi đi ngang qua quầy lễ tân chả hiểu sao lại nhìn tôi cười đầy ái muội.

Đại tỷ nhìn thấy không có khách, kêu tôi trông quầy cho chị ta đi toilet. Đại tỷ vừa đi thì hai bảo vệ kia quay lại, đứng do dự trước quầy lễ tân một lúc rồi quay qua hỏi tôi: “Tông Ưu Tuyền, sinh viên hả. Chà, nhìn cái miệng bé xinh này, hey, bao nhiêu một đêm hả?”