Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 133-2: Tông gia 133 2




Đêm đó, ông bà ngủ lại trong nhà. Họ cứ nói suốt về việc trong nhà thiếu cái này thiếu cái kia. Còn nói hôm sau sẽ mua những đồ còn thiếu cho chúng tôi. Lúc Tông Thịnh đang cùng tôi ăn mì ông nấu thì cả hai người liệt kê hết những thứ cần phải mua ra. Chắc cũng phải hai mươi mấy thứ. Riêng chuyện trong tủ lạnh chỉ có mì sợi và trứng mà bọn nó cũng nói tới hơn nửa ngày.

Cuối cùng kết luận: Tôi không đi thực tập nữa, ở đây chuyên tâm làm bà chủ gia đình; hoặc tìm người ở quê ra để phụ giúp việc nhà. Chọn  một trong hai.

Tông Thịnh đương nhiên là phản đối, anh vốn không thích những thân thích ở quê, những người biết anh là quỷ thai. Bọn họ ở đây, trước sau gì cũng sẽ có điểm không thoải mái. Những người biết rõ mồn một về mình thật sự không  nên lưu lại trong nhà mà.

Quyết định sau cùng là tôi không đi thực tập nữa. Báo cáo thực tập thì ông sẽ trực tiếp xử lý cho tôi. Tôi ở nhà cả học kỳ này tới Tết, qua năm đi học lại rồi tính sau.

Một ngày đầy bất an cuối cùng cũng trôi qua, rốt cuộc tôi đã có thể nằm nghỉ ngơi trên giường thoải mái.

Tông Thịnh nằm bên cạnh, câu đầu tiên nói với tôi là: “Bụng còn đau không?”

Đã xảy ra nhiều việc như vậy mà anh vẫn nhớ rõ, tôi lắc đầu. Tay anh nhẹ nhàng vòng qua eo tôi, không nói gì thêm, dựa đầu vào đầu tôi mà nhắm hai mắt lại. Cứ thế, anh ở bên cạnh tôi. Cả một ngày dài với bao chuyện khiến trái tim tôi cứ treo lơ lửng, rốt cuộc đã thả lỏng rồi.

Sáng sớm hôm sau, ông của anh, anh và tôi cùng đi tới tập đoàn Tông An. Tông Thịnh chỉ xuất hiện nghe ngóng tiến độ, xác định thời gian đấu thầu rồi đưa tôi rời khỏi công ty.

Lên xe xong, anh thấp giọng nói: “Sau vòng này thì cao ốc Linh Linh sẽ là của anh. Coi ngày rồi bắt đầu bày trận. Anh thật muốn coi, ngoài hình sát đó, bọn chúng lấy cái gì để che chắn.”

Lúc Tông Thịnh nói những lời này trong giọng nói có phần ngạo khí hơn người. Tông Thịnh chính là người như vậy, khí phách tiềm ẩn, không ngại khó khăn để đạt được mục đích của mình. 

Lúc bọn tôi tới tiệm cầm đồ của Ngưu Lực Phàm thì hắn còn chưa mở cửa. Cho dù hắn thu tiền của Tông Thịnh đã đủ tới mức không cần phải bám sát tiệm cầm đồ thì cũng không tới mức giữa trưa còn chưa mở cửa chứ?! 

Tông Thịnh gọi cho hắn, vài phút sau mới thấy Ngưu Lực Phàm mặt hốt hoảng vội vàng chạy ra mở cửa, quần áo vẫn còn lôi thôi lếch thếch. Lúc cửa mở ra, đầu hắn vẫn còn như cái tổ quạ, áo thun mới kéo đến nách, may là quần đã mặc nhưng vẫn chưa có thắt lưng. Chân đi dép lê, mắt đầy ghèn.

Tông Thịnh nhướng mày! Tôi kinh ngạc hỏi: “Anh ngủ tới tận giờ này à? Tối qua nói chuyện phiếm với Vương Càn hả?” Tôi về nhà, ứng phó với ông bà Tông Thịnh, chịu đựng mấy tiếng đồng hồ cũng đã dậy rồi, còn hắn,  mặt chưa rửa, mà còn là sau khi nhận điện thoại cả mười phút… 

“Không có, không có, ặc, sớm. Vương Càn bị anh dùng vải đỏ bọc lại đặt ở trước mặtThần Tài  trấn rồi.”

Sau khi chúng tôi vào cửa hàng thì Ngưu lực Phàm vội đóng cửa lại. Tông thịnh đi vào trong tiệm đốt đèn trường mệnh, đốt nhang vòng cho Thần Tài. thật ra, lần đầu tiên tới đây tôi không biết đó là Thần Tài. Bởi vì trong ấn tượng của tôi thì Thần Tài dán trên tường đều cầm một đĩnh vàng thật to, còn Thần Tài này lại cầm vũ khí. Sau này Tông Thịnh mới nói, đó là võ Thần Tài. 

Trên bàn thờ Thần Tài có một cái bao đỏ thẫm, có thể đoán được chính là vải đỏ bọc lấy cái thùng hôm qua chúng tôi vớt được ở Tam Kiều.

Tông Thịnh cắm nhang xong cầm túi vải đỏ đó lên tới bàn khách của Ngưu Lực Phàm, mở tấm vải đỏ ra làm cái thùng hoàn toàn lộ ra.

Tối qua, tôi nhìn thoáng qua cái thùng đã sợ ngây ngất rồi. Giờ lại nhìn thấy nó, trong lòng cũng đã có chuẩn bị, tuy không quá sợ hãi nhưng vẫn thấy ghê. Tôi thắc mắc: “Không phải nói  là nó bị xi măng bịt kín sao? Sao nhìn cái lộ ra nguyên cái đầu ghê như thế??”

Tông Thịnh ngồi xuống nhìn cái thùng bé, quan sát cẩn thận cái thùng cùng xương cốt trong thùng, tôi cũng nhìn theo, học theo dáng ngồi của anh, nửa ngồi xổm, nhìn cái đầu trong thùng gần hơn. 

Nhìn nhìn… tôi vừa ngước mắt đã thấy bộ dáng chuyên chú của Tông Thịnh, lại nhìn cái đầu lâu trong thùng, nhịn không được mà phì cười.