Tìm lý do để Tông Ưu Tuyền rời đi rồi Tông Thịnh đi vào kết giới của khách sạn.
Hắn biết lúc này đi là vô cùng nguy hiểm nhưng hắn phải di.
Hắn Không thích trở thành vật trang trí bị trêu đùa của người khác.
Giết chóc! Lão Bắc nói không sai, quỷ thai trời sinh đã thích giết chóc. Hắn không biết mình đang làm cái gì, loại đau khổ này khiến hắn không thể nào dừng được.
Hắn tìm thấy Vương Càn can, dùng chỉ chu sa và máu chó tạo thành trận ngăn gã lại.
khách sạn này là địa bàn của Vương Càn thì thế nào? Hắn vốn chỉ còn định là một con quỷ, Tông Thịnh lại là đồ đệ chân truyền của Lão Bắc.
Chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn sẽ có thể khống chế được Vương Càn.
Giống như lần này. Vương Càn trốn không thoát.
Tông Thịnh tựa như bị ma yểm, tà mị cười, tới gần Vương Càn, một tay chui vào thân thể hắn.
Cái loại cảm giác này thật sự thực đã, hắn há miệng, nhét quả tim vốn đã ngừng đập kia vào, từng miếng từng miếng nhai nuốt vào trong bụng.
Hắn trong lòng còn có ý thức, hắn không nên làm như vậy.
Hắn không phải là quái vật ăn thịt người. Nhưng là bản năng đã nhanh hơn con tim, làm hắn khống chế không được chính mình, cũng không có cách nào nhận thấy được Vương Càn đã tiến vào thân thể hắn.
Bên trong kết giới hắn phát hiện ra còn một cô gái khác, một cô gái còn sống. Cô ta làm hắn thanh tỉnh vài phần. Hình như hàng mi dài của cô ta rất giống Tông Ưu Tuyền.
Tông Ưu Tuyền! Khi cái tên này xuất hiện ở trong đầu hắn thật giống như bị tạt một gáo nước đá, làm hắn bình tĩnh lại.
Hắn đem cô gái mang ra khỏi kết giới, nhưng khi ra ngoài thấy Tông Ưu Tuyền, thấy cô giơ bàn tay vì tìm hắn mà cắt chảy máu, hắn lại nghĩ tới mình vừa ăn sống một quả tim nên hắn lựa chọn xoay người rời đi!
Sau cùng, Tông Thịnh vẫn xuất hiện, chỉ là kẻ xuất hiện không phải hắn, mà là Vương Càn. Vương Càn đem Ưu Tuyền kéo vào phòng tắm, ngay lúc gã định giở trò với cô thì ý thức cura Tông Thịnh quay lại, hắn có thể cảm giác được cô nhưnh không khống chế được cơ thể của mình.
Tông Thịnh ở trong lòng lớn tiếng gầm lên, hắn không muốn cái thứ súc sinh này chạm vào cô... dù cho dùng chính bàn tay của hắn cũng không được.
Khi Ưu Tuyền đá, thời điểm Vương Càn bị đau mà thả lỏng, Tông Thịnh một lần nữa chiếm cứ thân thể của mình, hơn nữa còn nhanh chóng cắn đầu lưỡi mình, dùng cơn đau để nhắc nhở hồn mình nhất định phải khống chế Vương Càn.
Ưu Tuyền chạy đi, cô hẳn là đang khóc.
Tông Thịnh không biết mình bên đuổi theo hay không.
Nếu không đuổi theo, Ưu Tuyền liệu có hiểu lầm mình?
Nếu đuổi theo, Vương Càn lại lần nữa khống chế thân thể này thì sao?
Vương Càn mất khống chế, làm Tông Thịnh trở tay không kịp. Đây là do việc hắn ăn quả tim Vương Càn mà không nghĩ tới hậu quả.
Vài phút sau, Tông Thịnh vẫn là đi ra khỏi phòng.
Hắn tự nhủ chỉ đứng nhìn cô từ xa, chỉ cần cô ổn là được.
Cho nên hắn đi, nhưng mà lại thấy cô vừa đi vừa gọi điện, còn bị một hồn ma bé gái mê hoặc, đi xuống đường xe chạy.
Chiếc xe băng băng tới thẳng chỗ cô.
Nữ nhân này là tìm chết sao?
Tông Thịnh dùng tốc độ cao nhất của mình nhanh đem Ưu Tuyền kéo lại, nhìn trên mặt cô đầm đìa nước mắt, đau lòng đến không chịu được.
Nhưng mà hắn cũng biết, hiện tại hắn không thể đối mặt với cô, không biết Vương Càn khi nào sẽ xuất hiện.
hắn vì cố nén cảm xúc mà móng tay đâm thẳng vào lòng bàn tay.
“Đừng chạm vào ta! Ta biết, ngươi không phải Tông Thịnh!” Tông Ưu Tuyền gào vào mặt Tông Thịnh.
Tông Thịnh nhìn cô, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Em thiếu chút nữa bị xe đâm chết, em biết không?”
“Ta cho dù là bị đâm chết, cũng sẽ không nhìn lầm ngươi!”