Bạn Trai Không Gặp Mặt

Chương 53: Xúc cảm ấm áp




Tạ Lan quấn lấy lão Hề một lúc lâu mới biết từ đầu đến cuối câu chuyện này.

Từ hôm anh ấy tận mắt nhìn thấy cô bỗng nhiên biến mất, trong lòng anh ấy đã thầm nghĩ về chuyện này, nhưng lão Hề lại không chịu nói gì với anh ấy, mà cũng không hỏi được chút tin tức gì từ chỗ Tạ Đào, cho nên nhiều ngày như vậy, anh ấy chỉ có thể tự đoán mò.

Nếu không phải tối hôm qua về nghe thấy lão Hề và Tạ Đào nói chuyện, có lẽ anh ấy còn không biết gì cả.

Lúc này, Tạ Lan và lão Hề, còn có Tạ Đào ngồi trong phòng của một quán bán món cay Tứ Xuyên.

"Đào Đào, mặt em cũng chưa gặp mà đã thích?"

Lần đầu tiên Tạ Lan cảm thấy cơm không ngon, ngay cả đũa cũng không cầm, chỉ nhìn chằm chằm Tạ Đào, "Em không phải xằng bậy sao?"

"... Gặp qua rồi." Tạ Đào nhỏ giọng phản bác.

"Gặp rồi cũng không được!"

Tạ Lan nói xong trừng mắt với lão Hề, "Lão Hề, ông cũng thế, ông biết chuyện này sao không nói với tôi? Nếu ông nói với tôi sớm một chút chẳng lẽ tôi còn không dập tắt ngọn lửa này sao?"

"Đó là chuyện của Đào Đào người ta, cậu gấp cái gì?"

Lão Hề chậm rì rì ăn đồ ăn, bị cay nên vội vàng uống nước.

"Đây cũng không phải yêu qua mạng..." Tạ Đào lại thêm một câu.

Tạ Lan lườm cô, "Đúng rồi, em lúc này còn lợi hại hơn đấy, người ta yêu xa nơi đất khách, em thì hay rồi, em yêu một người còn không cùng thế giới với mình nữa."

Nói đến đây, Tạ Lan càng tò mò, "Anh rất muốn biết tên nhóc kia trông thế nào? Hay là cậu ta có năng lực gì đó?"

Tạ Đào suy nghĩ, sau đó yên lặng giơ điện thoại trước mắt anh ấy.

Màn hình di động sáng lên, tấm ảnh của Vệ Uẩn bị cô đặt làm màn hình khóa chợt hiện trước mặt Tạ Lan.

Tạ Lan ngây người, sau đó phản ứng lại đây, anh ấy cầm lấy di động của Tạ Đào, nhìn thêm hai lần, sau đó chỉ vào màn hình di động nói với lão Hề, "Lão Hề, ông nói xem thực sự có người có thể lớn lên trông như vậy à?"

Tạ Đào lấy điện thoại về, lườm anh ấy.

Bữa cơm này Tạ Đào ăn xong trong tiếng nói ồn ào của Tạ Lan, anh ấy như một "người cha già" sợ cô bị hại, lải nhải dặn dò cô rất nhiều thứ con gái nên chú ý.

Anh ấy còn cầm di động cô tìm kiếm gì đó, đọc to mấy thứ cần chú ý trước mặt cô.

Cuối cùng, vì thời gian nghỉ trưa của trường học sắp hết, cho nên Tạ Đào vội vàng về trường.

Tạ Lan và lão Hề ngồi trong phòng, không còn bầu không khí nhẹ nhàng như hồi nãy.

Cầm đũa lên, Tạ Lan ăn mà không biết mùi vị gì, trầm mặc một hồi lâu, mới hỏi lão Hề, "Lão Hề, chẳng lẽ ông không lo cho Đào Đào sao?"

"Sao phải lo?" Lão Hề uống một ngụm rượu, giọng nói hoàn toàn nghe không ra chút cảm xúc nào.

Ông luôn như thế, luôn bình thản mỉm cười, gợn sóng bất kinh, làm người khác không có cách nào nhìn thấu nội tâm của ông.

"Ông không cảm thấy chuyện này rất không thực tế sao?"

Giờ phút này trên mặt Tạ Lan không phải dáng vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường nữa, dùng đũa chọc vào cơm trong chén.

"Không có gì là thực hay không thực, đây là cơ duyên của con bé."

Lão Hề thoạt nhìn vẫn đạm nhiên như nước, "Nếu con bé đã lựa chọn, vậy đau khổ sau này đều là chuyện mà con bé phải tự đối mặt."

Tạ Lan trầm mặc, đút miếng cá nướng cay thèm thuồng đã lâu vào miệng, cảm thấy không cay như thường ngày, trầm mặc ăn hết một chén cơm, cầm khăn giấy lau miệng, sau đó nhìn lão Hề, "Lão Hề, ông phải giúp đỡ con bé nhiều hơn."

Lão Hề cười híp mắt, sau một lúc mới nhẹ nhàng gật đầu, "Cậu không cần quá lo lắng, chuyện này lòng tôi hiểu rõ."

Tạ Lan hừ một tiếng, "Ông lúc nào cũng vậy."

Lão Hề như vĩnh viễn cất giấu bí mật không thể nói ra, trong mắt Tạ Lan, ông luôn thần bí như vậy.

Giống như không có chuyện trên đời này mà ông không biết.

"Vậy người lần trước muốn giết Đào Đào là ai? Sao ông không nói gì với tôi vậy? Nếu cô ta lại đến thì làm sao?" Tạ Lan bỗng nhớ tới chuyện lúc trước.

Lão Hề luôn kịp thời bảo anh ấy đi cứu Tạ Đào, dường như ông đã luôn nắm hướng đi của kẻ thần bí kia.

Khi nghe những lời này của Tạ Lan, rõ ràng lão Hề dừng một chút.

Trong giây phút nào đó, dường như đôi mắt của ông ấy ẩn giấu tang thương của thế gian, trong đầu bỗng hiện ra một khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp.

Chồng chất dưới một góc nào đó trong chỗ sâu nhất của đáy lòng, như bỗng nhiên có một cơn gió thổi bay lớp bụi dày phủ trên bề mặt của cái hộp bị khóa, đến bây giờ, cuối cùng cái hộp đó mới bị mở ra.

Phố xá sầm uất, cô nương mặc hồng y như lửa đang cưỡi ngựa, nàng ta kéo roi dài xẹt qua như gió.

Nàng bỗng quay đầu, nụ cười rực rỡ tươi đẹp.

"Công Tử Hề!"

Dường như giọng nói trong trẻo của nàng ta quanh quẩn bên tai hắn.

Chỉ là một hình ảnh vội hiện trong đầu, ngón tay lão Hề siết chặt trong nháy mắt, bóp nát chung rượu trắng trong tay, từ từ tản ra từ khe hở ngón tay ông.

Nắm càng chặt, trôi đi càng nhanh.

Như chuyện cũ nào đó ông không dám đụng vào.

Hốc mắt hơi cay, lão Hề đối diện với đôi mắt kinh ngạc của Tạ Lan, miễn cưỡng thu lại cảm xúc, nhếch khóe môi, không hiểu sao giọng nói hơi khô khốc, "Cô ấy... Sẽ không làm vậy nữa đâu."

Trên đời này, không ai có thể hiểu cô ấy hơn lão Hề.

——

Tạ Đào trở lại trường học, học hết buổi trưa, sau đó lại vội vàng đến tiệm bánh làm một mớ kẹo bơ xốp.

Buổi tối 8 giờ, Tạ Đào về tới phòng thuê.

Vệ Uẩn đã ước chừng thời gian, gần như khi Tạ Đào vừa về đến nhà, vừa rửa sạch mặt xong còn không chưa kịp lau khô, hắn đã châm hương.

Tạ Đào đứng ở thư phòng Vệ Uẩn lau nước trên mặt.

Vệ Uẩn cũng không ngờ khi nàng tới là dáng vẻ như thế này, có chút không kìm được ý cười bên môi, đưa khăn gấm qua, "Lau đi."

Tạ Đào lại không đưa tay nhận lấy, ngược lại đưa mặt lại gần mặt hắn.

Cứ như vậy nhìn hắn.

Hiển nhiên là muốn hắn giúp nàng lau.

Vệ Uẩn ngẩn ra, vành tai hơi nóng, suy tư một lát, vẫn đưa tay lau khô nước trên mặt nàng.

Động tác của hắn có chút không tự nhiên, còn có chút hoảng loạn, nhưng vẫn nhẹ nhàng cẩn thận như cũ.

Sau khi lau xong, hắn còn quan sát dáng vẻ nàng nhắm mắt, cũng không biết vì sao, hắn lui về sau, thoáng thở nhẹ nhõm.

"Lại đây ngồi đi."

Hắn chỉ nói một câu, xoay người đi vào gian phòng phía trong.

Ngọn lửa trên đống than đang cháy hừng hực, gian phòng phía trong cực kỳ ấm áp.

Vệ Uẩn gỡ ấm trà trên lò than xuống, rót.

Tạ Đào vội vàng đi vào theo, ngồi đối diện hắn.

Đúng lúc Vệ Uẩn đẩy chung trà đến trước mặt nàng.

Tạ Đào cầm chung trà uống một ngụm, sau đó lén lút nhìn khuôn mặt hắn.

Đêm qua nàng còn nhìn thấy dấu vết mặt nhàn nhạt trên mặt hắn, lúc này đã không nhìn thấy nữa.

Mà dấu vết trên mặt nàng sau khi rửa mặt sáng nay cũng không nhìn thấy nữa.

Vệ Uẩn vừa nâng tầm mắt, thấy nàng đang nhìn hắn chằm chằm, hình ảnh ngược của ánh nến trong đang phòng trong đôi mắt nàng, là hình cắt một đống lửa nhỏ.

Hắn có chút không tự nhiên rũ mắt, giọng nói vẫn bình thản như cũ, "Nhìn ta làm gì?"

"Anh đẹp mà."

Nàng dùng tay chống lên mặt, dường như càng thành thạo việc khen hắn.

Vệ Uẩn nghe nàng không e dè nói thế thì lông mi nhất thời khẽ run, quyết đoán nhét miếng điểm tâm vào miệng nàng.

Tạ Đào bỗng nhiên bị đút đầy miệng điểm tâm, nửa câu sau còn chưa nói hết, chỉ có thể phồng má ăn điểm tâm.

Ngoài cửa sổ là ánh chiều tà, bông tuyết nhỏ vụn rơi xuống, ngẫu nhiên lưu lại dấu vết mờ nhạt trên rèm che cửa sổ đang nhuốm ánh đèn dầu, giống như cánh hoa rơi từ cành cây khô.

Vệ bá đã quen việc Tạ Đào bỗng nhiên biến mất, rồi lại bỗng nhiên đi từ phòng Vệ Uẩn ra.

Có một số việc, nghĩ kỹ lại, ông ấy có thể nhìn ra một chút manh mối.

Nhưng ông không muốn nghĩ sâu hơn, cũng không hỏi nhiều, đây là quy tắc ông luôn lặng lẽ tuân thủ trong phủ Quốc sư nhiều năm qua.

Lúc dùng bữa tối, Tạ Đào lại nhìn thấy Thiệu Lê Âm.

Vệ Kính muốn bắt chuyện với nàng ấy, nhưng từ đầu đến cuối nàng ấy không nói câu nào.

Chỉ khi Tạ Đào và Vệ Uẩn đi ngang sân, nàng ấy mới gật đầu hành lễ.

Tối nay là tiết hoa đăng của Đại Chu.

Tạ Đào tới cũng không tính là trễ.

Khi dạo bước trên con phố náo nhiệt, Tạ Đào dùng lụa che mặt, tò mò nhìn xung quanh.

Hoa đăng đủ màu chồng chéo vào nhau trong không trung, tạo thành hình ảnh rực rỡ như ánh đèn neon ở thành phố hiện đại, hết ngọn này đến ngọn khác được châm lửa, chiếu sáng một vùng trời bờ sông bảo vệ Sính Đô.

Thuyền hoa xinh đẹp chậm rãi trôi trên mặt hồ gợn sóng, trên cây cầu là người đi đường có cả trai lẫn gái.

Người đi đường chạm vào vai nhau, không ngừng cười nói.

"Vệ Uẩn..."

Tạ Đào ngửi thấy hương thơm của quán mì nóng ven đường, đưa tay muốn kéo ống tay áo Vệ Uẩn lại bị hắn né tránh.

Nàng sửng sốt, ngón tay cứng đờ giữa không trung, động đậy một chút.

Sau một lúc, mới trầm mặc thu hồi.

Nàng chẳng nói gì, chỉ là đôi mắt tối sầm trong chốc lát.

Vệ Uẩn tạm dừng, như muốn nói gì đó, nhưng không có mở miệng.

Nơi này nhiều tai mắt, hắn không thể quá phận tiếp cận với nàng, đối với hắn mà nói, chuyện này là một chuyện nguy hiểm.

Hắn không thể để nàng dính vào nguy hiểm.

Tạ Đào không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng lại ngửi được mùi hương vừa nãy cũng không có tâm trạng muốn ăn nữa.

Bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống tan đầu vai nàng hòa tan thành vệt nước nhàn nhạt.

Lúc đó, bên cạnh có người đi qua, tay nàng không cẩn thận chạm vào đồ vật người kia nắm dưới tay áo, lòng bàn tay tê rần, nàng theo phản xạ nâng tay.

Dưới ánh đèn ấm áp, nàng nhìn thấy trên ngón tay mình có thêm một vết máu.

Tạ Đào đột nhiên nghiêng đầu, nhìn đó là một nam tử xa lạ có làn da ngăm đen.

Nàng dời ánh mắt, vừa lúc nhìn thấy ống tay áo của hắn mơ hồ để lộ ánh sáng sắc lạnh.

"Vệ..."

Nàng vừa mở miệng, nhìn thấy mấy nam tử xa lạ chung quanh bỗng nhiên giơ tay, trong tay cầm đoản kiếm.

Đồng thời cách đó không xa có mấy nhóm người bịt mặt cầm dao vọt tới.

Vệ Kính và Thiệu Lê Âm phản ứng cực nhanh, lập tức chắn trước Vệ Uẩn và Tạ Đào, cả hai đồng thời rút trường kiếm ném vỏ kiếm sang một bên.

Khi đao kiếm chạm vào nhau bắn ra tia lửa rất nhỏ, phát ra âm thanh chói tai.

Bá tánh xung quanh bị dọa sợ vì biến cố xảy đến nên chạy tán loạn, tiếng thét chói tai tức khắc nổi lên.

Tạ Đào bị dòng người va chạm nên cơ thể lảo đảo sắp té ngã, nhưng lại được một bàn tay cầm lấy cổ tay.

Khi Tạ Đào bị Vệ Uẩn kéo vào lòng, ngẩng đầu chỉ kịp nhìn thấy đường cong cạnh hàm của hắn, sau đó, máu tươi ấm áp bắn tung tóe trên khuôn mặt nàng.

Mùi máu tươi cực kỳ nồng. 

Tạ Đào nhìn thấy Vệ Kính sau Vệ Uẩn không do dự cầm kiếm lướt qua cổ nam nhân vừa đi cạnh nàng.

Người kia nháy mắt ngã xuống đất, mở to mắt, trên cổ là một vết máu dữ tợn.

Tạ Đào ngơ ngác lau mặt mình, sau đó nàng nhìn thấy vệt đỏ giữa ngón tay, máu dần dần nhuộm đỏ tay nàng.

Còn có giọt máu theo lông mi nàng nhỏ xuống dưới.

Lúc đó, Thiệu Lê Âm cũng nhanh chóng dùng nhuyễn kiếm trên tay đâm xuyên ngực vài người.

Nàng ấy chỉ là một cô nương mười sáu tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn Tạ Đào hai tuổi, nhưng giờ phút này nàng ấy giết vài người mà mắt cũng không chớp, lạnh lùng như trời sinh không có tình cảm.

Mà phủ Quốc sư nghe tin thì phái mười mấy thị vệ đến, bọn họ cũng tham dự trận ẩu đả này.

Tử thi nằm đầy đất, máu chảy dọc chân Tạ Đào.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy cảnh tượng giết người rõ ràng như thế.

Nàng mở to hai mắt, toàn thân cứng đờ.

Lúc đó, Vệ Uẩn đã phát hiện nàng không thích hợp.

Hắn còn chưa kịp lên tiếng đã cảm thấy có gió nghênh diện đến, ngẩng đầu nhìn thấy mũi tên nhọn xé gió lao đến từ tầng lầu cách đó không xa.

Đồng tử của Vệ Uẩn hơi co lại, trực tiếp ôm Tạ Đào nghiêng người né tránh, đồng thời nhanh chóng bắt lấy mũi tên, nhưng tốc độ xé gió làm mũi tên cắt qua bàn tay hắn, đâm thủng lớp vải ngay đầu vai Tạ Đào, vẽ ra một vết máu lờ mờ.

Tạ Đào hoảng sợ, nhất thời không nói nên lời.

Vệ Uẩn thả nàng ra, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của nàng dính máu thì muốn lau vết máu đó đi, nhưng lại làm khuôn mặt nàng dính phải vết máu trong tay hắn.

Hắn kéo dây cột tóc, kim quan rơi xuống, mái tóc đen xõa tung.

Hắn cột dây cột tóc vào mắt nàng, lại ôm nàng vào lòng, nụ hôn mềm nhẹ dừng trên trán nàng.

Trong khoảnh khắc đó, trước mắt Tạ Đào tối đen, chỉ có thể nghe tiếng đao kiếm không ngừng chạm nhau, tiếng kêu thảm thiết còn ngay bên tai.

Mà trán nàng dường như có xúc cảm ấm áp, tuy chỉ lướt qua trong chốc lát.

Sau đó, giọng nói lạnh thấu xương của hắn, trầm thấp chui vào tai nàng:

"Đào Đào, đừng sợ."

Giây tiếp theo, nàng bỗng nhiên bị hắn đẩy ra ngoài, lại bị một người khác vững vàng đỡ lấy.

"Dẫn nàng ấy rời khỏi đây."

Nàng nghe giọng nói trong trẻo của Vệ Uẩn vang lên.

Mà Thiệu Lê Âm ôm cánh tay nàng lập tức lĩnh mệnh, "Vâng, đại nhân!"

Khi Thiệu Lê Âm thi triển khinh công mang Tạ Đào rời khỏi, Vệ Uẩn cầm mũi tên dính máu của hắn và nàng trong tay, yên lặng nhìn tầng lầu đang tối dần nằm phía sau mấy ngọn hoa đăng.

Cuối cùng những tên bịt mặt đã bị giết, chỉ còn một tên cuối cùng.

Hắn ta cầm đao đứng đó, bị đám thị vệ vây quanh nên chẳng còn chỗ núp.

Vệ Uẩn đi qua đó, Vệ Kính tự động tránh sang một bên, cũng dâng thanh trường kiếm dính máu trong tay lên.

Vệ Uẩn nắm chuôi kiếm, kéo thanh trường kiếm đi về tên kia, mũi kiếm chạm đất làm mấy đốm lửa nhỏ bắn lên.

Tên kia cầm đao trong tay, nhìn thấy Vệ Uẩn đi về phía này thì không khỏi lui về sau.

Nhưng phía sau hắn ta đã không còn đường lui.

Giờ phút này, giữa chân mày Vệ Uẩn như ngưng tụ băng sương, quanh thân mang theo lệ khí mà ngày thường không có.

"Nói,"

Khi hắn mở miệng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, "Ai phái các ngươi tới?"

Tên kia không muốn trả lời, như hạ quyết tâm yên lặng nhìn Vệ Uẩn, trực tiếp nhắm đao về phía Vệ Uẩn.

Nhưng hắn ta còn chưa tới trước Vệ Uẩn đã bị thị vệ xung quanh đâm xuyên bụng.

Tên kia phun ra máu té xuống đất, vải bịt mặt màu đen càng nhuốm nhiều máu hơn.

Vệ Uẩn cười khẩy.

Dứt khoát nắm chặt trường kiếm trong tay, một kiếm đâm vào ngực tên kia.

Sau đó, Vệ Uẩn trực tiếp đá ngọn hoa đăng đang cháy tới tên kia, tên kia hoảng sợ nhìn hắn, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nhìn ánh lửa dần bao vây kẻ đang giãy giụa, đến khi tên kia không động đậy.

Trong không khí truyền đến mùi tro tàn hôi hám, Vệ Uẩn vứt thanh kiếm cho Vệ Kính.

Khi xoay người, hắn nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đứng trước thuyền hoa, chiếc thuyền trôi trên mặt nước chiếu đèn hoa đăng.

Áo gấm dây đai nạm ngọc, khuôn mặt tuấn lãng.

Bất ngờ lại là Tín vương —— Triệu Chính Vinh.