Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 8: Nhìn trộm




Tầng 3 cũng không cao lắm, trong phòng có ánh sáng, tuy Hứa Hạc quay lưng về phía sáng nhưng gió quá lớn, thổi quần áo của cậu về phía sau, lộ ra gần nửa đầu vai tròn trịa dưới ánh đèn giống như được bôi mật, không chỉ xinh đẹp mà còn phát sáng.

Vương Tu nhất thời sửng sốt, gấu bông treo trên đầu ngón tay còn đang quơ quơ.

Hứa Hạc theo ánh mắt của hắn nhìn về phía mình, phát hiện không quá thuần khiết liền thẹn quá hoá giận, nâng chậu hoa bên cạnh lên muốn ném xuống.

Vương Tu nhanh chóng lùi lại một bước, sợ cậu thật sự bởi vì lửa giận tích lũy ba năm mà ném xuống, không chút nghĩ ngợi xoay người chạy đi, một bên chạy một bên còn không quên vẫy vẫy di động.

Đây là nhắc nhở cậu chuyện công cụ tìm kiếm cùng phần mềm phiên dịch sao?

Hứa Hạc lửa giận công tâm, cố nén lại mới không ném chậu hoa xuống, dù sao đây là tiểu khu, không phải chỉ có nhà cậu ở, hơn nữa cũng không tiện giải thích với người trong nhà, tự nhiên đập chậu hoa làm gì?

Quan trọng nhất là nếu đột nhiên có người từ phía dưới đi ra, đập trúng chính là một cái mạng người.

Cậu một lần nữa ôm chậu hoa vào phòng, đóng cửa sổ lại, kéo mành, tức giận ngồi trước máy tính lén lút hồi tưởng.

Tuy rằng không nhìn kỹ nhưng cũng nhớ rõ một ít nội dung, hình như trước tiên cần viết mã nguồn, sau đó sáng tạo trang web, đăng ký tên miền linh tinh.

Viết mã nguồn, Hứa Hạc không biết, sáng tạo trang web, cậu cũng không biết, đăng ký tên miền hẳn là rất đơn giản đi?

Có thể làm gì thì cứ làm trước, Hứa Hạc đi đăng ký tên miền trước, nhưng đáng tiếc là đổi mấy tên đều không được, đều hiện đã có đăng ký.

Vốn dĩ cậu muốn dùng tên ‘Minh Thắng’, sau lại đổi thành các danh thắng nổi tiếng nhưng vẫn không được, chưa nghĩ ra tên khác nên chỉ có thể tạm thời từ bỏ, tìm diễn đàn hỏi cách viết mã nguồn.

Bởi vì không phải diễn đàn chuyên nghiệp nên rất ít người biết, cuối cùng vẫn là kiến nghị cậu mua trên taobao.

Hứa Hạc không có biện pháp đành mở taobao ra nhìn, phát hiện thật sự có.

Tuy không cần tốt nhất nhưng ít ra cũng phải trung bình, trên dưới năm sáu ngàn cùng với server linh tinh đồ vật, không sai biệt lắm khoảng 1 vạn.

Hứa Hạc tính một chút khoản tiền đang có, tức khắc lạnh lòng, chỉ có một hai ngàn.

Vương Tu nói hắn có lợi nhuận thuần mấy chục vạn một tháng, nhìn lại chính mình một chút, tổng tài sản hai ngàn.

Hứa Hạc: “……”

Nhưng cũng phải thôi, một người nằm nhà ba năm, một người phấn đấu ba năm lại còn trọng sinh trước hai năm chính là 5 năm.

Ba năm này Hứa Hạc ngoài ăn uống xem tiểu thuyết thì cơ bản cái gì cũng không làm, những thứ trước kia học đều quên gần hết, ngay cả dương cầm cũng thấy hơi lạ lẫm.

Hứa Hạc cảm giác cậu còn không bằng ba năm trước đây, tốt xấu ba năm trước còn đạt được học bổng, ngẫu nhiên vẽ tranh đạt giải thưởng, lại làm gia sư, một tháng cũng có ngàn tệ đủ cho cậu sinh hoạt.

Bởi vì hiểu chuyện nên từ sớm Hứa Hạc đã không muốn dùng tiền của gia đình mà tự kiếm tiền nuôi bản thân.

Hiện tại thành tích xuống dốc không phanh, đừng nói là đi làm gia sư, lúc có phiếu điểm không bị người khác cười nhạo cũng đã không tồi.

Ngược lại Vương Tu bởi vì 5 năm tích lũy, không chỉ thành tích không rơi xuống, còn nắm giữ một loại kỹ thuật của thời đại mới.

Tương lai khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, mọi người cũng càng ngày càng lười, internet đã trở thành một thế giới khác.

Cho nên làm ngành nào cũng không thể thiếu internet, đây cũng là nguyên nhân Hứa Hạc lựa chọn bán bất động sản online.

Tuy rằng hiện tại khởi đầu không tốt lắm, nhưng mà làm càng sớm, tích lũy thanh danh càng lớn, về sau càng nhiều chỗ tốt.

Cậu cũng hy vọng có thể gánh vác áp lực trong nhà, cha cậu kinh doanh thất bại, một đêm bạc đầu giống như già thêm hai mươi tuổi, Hứa Hạc nhìn đều đau lòng.

Ban đầu mẹ cậu ở nhà chăm lo gia đình, hiện tại cũng ra ngoài tìm việc, cũng may một đôi chị em trong nhà tương đối bớt lo, trừ học phí thì đều không khiến bọn họ phiền não.

Chỉ là từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới khó, ban đầu nhà bọn họ có biệt thự hơn 2000m2, vườn hoa, bể bơi, sau cùng gán nợ toàn bộ cho ngân hàng.

Việc kinh doanh thật sự không thể nói trước được, tập đoàn to như vậy, nói sập liền sập, còn thiếu một đống nợ, không vài chục năm thì không trả xong.

Hứa Hạc một mình miên man suy nghĩ trong chốc lát đã 11 giờ, suy xét đến ngày mai muốn dậy sớm ôn bài, cũng không dám thức đêm, thay áo ngủ, đơn giản rửa mặt một chút rồi lên giường ngủ.

Đèn tắt, trong phòng tối đen, không bao lâu sau trong chăn truyền đến tiếng hít thở đều đều, cậu ngủ rồi.

Nhưng bên kia Vương Tu ngủ không được.

Hắn ngồi trước máy tính nhìn cảnh tượng trong camera, trên giường mơ hồ phồng lên một thân ảnh gầy ốm, đồ vật trong phòng rất nhiều, nhìn kỹ sẽ biết đây là phòng Hứa Hạc.

Hứa Hạc thật sự sơ ý, thế mà chỉ tắt màn hình chứ không tắt máy, đại khái bởi vì ngày mai sẽ dùng, dù sao thời gian khởi động máy rất lâu, có khi mở mất 3-5 phút vẫn chưa xong.

“Em ấy hoạt bát hơn nhiều so với trước kia.”

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu tới, Vương Tu vuốt ve người trên màn hình, khóe miệng gợi lên ý cười không rõ.

“Thật sao?” Trên máy tính đột nhiên xuất hiện giọng của Hứa Hạc, nhưng so sánh với bản gốc thì thanh âm này hơi máy móc, giống như đọc diễn cảm.

“Ừ.” Vương Tu đáp ứng, “Còn nhìn trộm ta vài lần.”

Máy tính: “……”

Xét thấy tâm tình của chủ nhân rất tốt, nó đặc biệt cổ vũ phát ra âm thanh vỗ tay.