Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 73: Hẹn hò




Trên đường đông người, mọi người trợn mắt há mồm nhìn hai người bọn họ ve vãn đánh yêu.

Một thiếu niên tuấn mỹ gầy ốm dỗ dành một tinh anh mặc tây trang?

Người sáng suốt vừa nhìn đã cảm thấy hai người bọn họ hơi sai sai.

Có đôi khi Vương Tu cũng nghĩ có phải mình tìm phải một tiểu thụ giả rồi không?

Hứa Hạc thoạt nhìn không mềm yếu, tâm còn lớn hơn hắn, nhìn giống công hơn hắn.

Cậu còn thích những thứ đáng yêu, ở trước mặt cậu không thể cứng, cứng rắn sẽ bị ghét bỏ.

Vì thế một người chưa từng nũng nịu nỗ lực học cách nũng nịu, làm bản thân mềm hơn một chút, nhìn dễ thương đáng yêu.

Trên thực tế hiệu quả không tốt lắm, nhưng Hứa Hạc cũng không chú ý cái này lắm, cậu càng thích nhìn quá trình Vương Tu nỗ lực cải thiện, ở trong mắt cậu như thế là dễ thương.

“Hứa Hạc, mua xong về thôi.” Vương Tu ôm đồ của cậu, xoay người muốn về.

“Gấp cái gì?” Hứa Hạc giữ chặt cổ áo hắn, “Còn chưa mua trang sức.”

Đã hóa trang tất nhiên phải thay đổi từ đầu tới đuôi, quần áo trang sức, để người khác không nhận ra.

Ở trường học cậu vẫn là học sinh tốt, cởi đồng phục thì là nhân viên hộp đêm phóng đãng không kiềm chế được, cho dù có người từng gặp qua cũng không nhận ra.

Đời trước cũng có người từng hoài nghi, nhưng trong hộp đêm đèn mờ, tầm nhìn có chút sai lệch, hơn nữa đã cố tình ngụy trang, cho nên Hứa Hạc vẫn bình yên làm rất nhiều năm.

“A!” Vương Tu hồ đồ, “Như vậy đã rất đẹp rồi còn mua cái gì, đi về.”

Hắn khuyên Hứa Hạc, “Hơn nữa em làm gì có tiền?”

Hứa Hạc đã giao tiền cho mẹ, lại vừa tiêu nhiều tiền như vậy, nãy giờ đều là cậu trả tiền.

Cậu đi cùng Vương Tu, cho dù đi đâu phần lớn cũng là cậu tiêu tiền, Vương Tu tiêu rất ít, đặc biệt là đời trước cậu coi Vương Tu là thụ, tuy Vương Tu giàu hơn nhưng việc trả tiền không phải là vấn đề có tiền hay không, là vấn đề thái độ.

Để Vương Tu trả tiền thì thành cậu bị bao dưỡng à?

Hơn nữa tố chất cũng không cho phép, cho nên cậu không thích đi ra ngoài, bởi vì muốn tiết kiệm tiền.

Cậu không thích đi ra ngoài nhưng Vương Tu thích, cố gắng lôi kéo cậu đi dạo khắp nơi, có đôi khi chẳng mua cái gì, có đôi khi nhìn thấy người khác mua đồ cho bạn gái hắn cũng sẽ hâm mộ.

Không phải thích hư vinh, chỉ là thích cảm giác được chiều chuộng, kỳ thật dù Hứa Hạc đưa hắn một lọ nước khoáng, hắn cũng quý trọng như bảo bối, không nỡ uống, sau đó để lâu thành hỏng.

Vương Tu thường xuyên làm chuyện ngu xuẩn như vậy, thích cất giấu đồ Hứa Hạc mua cho hắn, ăn, uống, dùng, để mấy ngày sẽ bị hỏng.

“Không có tiền không thể mượn sao?” Hứa Hạc đánh giá Vương Tu.

Vương Tu khẩn trương che túi, “Anh sẽ không cho em mượn đâu.”

Hứa Hạc chuẩn bị gọi điện thoại cho Trương Nam Sinh, Vương Tu vội ngăn lại, “Anh cho anh cho.”

Nói xong lại ủy khuất, “Em đi ra ngoài hái hoa ngắt cỏ còn muốn vay tiền anh để mua công cụ.”

Hứa Hạc: “……”

“Bớt diễn đi.” Cậu bóc nhãn đồ uống ấn lên trán Vương Tu.

Vương Tu sờ soạng một chút cũng không lấy xuống, cứ dán trên trán, làm bộ không biết.

“Coi như là anh mua cho em, nhưng kiểu dáng phải do anh chọn.”

Hứa Hạc suy nghĩ, “Không được quá xấu.”

“Được.”

Vì thế hai người bọn họ đạt thành hiệp nghị, đến cửa hàng trang sức, vốn dĩ định tùy tiện mua cho Hứa Hạc mấy cái để ứng phó, không thể làm Hứa Hạc quá xuất sắc, khiến người khác mê mẩn thì làm sao bây giờ?

Kết quả tới nơi phát hiện Hứa Hạc mang cái gì cũng đẹp, rõ ràng cái nhẫn nhìn rất phổ thông, mang ở trên tay cậu nháy mắt phát sáng, vòng cổ cũng vậy.

Cảm giác tài năng lớn nhất của Hứa Hạc chính là cơ thể cậu, nếu như đi bán mình, không 100 vạn một đêm thì không mua được, nếu như đi làm người mẫu, tiền một giây tới tay.

Nếu làm diễn viên hay ngôi sao ca nhạc gì đó, ngay cả không có giọng hát cùng thực lực, có gương mặt này cũng đủ rồi, mặc dù là bình hoa cũng có người nâng cậu.

Nhưng rất kỳ quái, ba cậu không cho cậu bán sắc, chỉ muốn cậu tìm một công việc ổn định.

Có lẽ ba cậu còn ôm hy vọng, cảm thấy có một ngày Hứa Hạc sẽ thành công nghịch tập, lần nữa đứng ở đỉnh kim tự tháp, cho nên không cho phép cậu có bất kì điểm đen nào.

Vương Tu cũng tin tưởng Hứa Hạc sẽ Đông Sơn tái khởi, dù sao Hứa Hạc làm cái gì hắn đều thấy tốt.

Hứa Hạc liên tiếp đeo mười mấy trang sức, có vòng cổ, cũng có nhẫn, vòng tay, Vương Tu còn chưa chọn được cái nào, cậu nhịn không được thúc giục, “Chọn được chưa?”

Vương Tu nhìn cậu, lại nhìn hộp trang sức, trang sức cho nam không đa dạng lắm, Hứa Hạc mang cái nào cũng đẹp, hắn đều muốn mua.

Tốt nhất để Hứa Hạc mỗi ngày mang một cái cho hắn xem, nhưng Hứa Hạc mua trang sức là để mang cho người khác xem, không phải chỉ cho hắn xem, cho nên Vương Tu hơi do dự.

“Còn chưa nghĩ xong sao?” Hứa Hạc lại thúc giục.

“Nghĩ kỹ rồi nghĩ kỹ rồi.” Vương Tu cắn răng chỉ vào hộp trang sức nói với ông chủ, “Mấy cái em ấy vừa đeo, cả mấy cái chưa đeo này, mỗi kiểu một cái.”

Tuy trang sức nam không đa dạng nhưng vòng cổ, vòng tay, khuyên tai cũng không ít, mỗi cái phải đặt trong một hộp.

Hứa Hạc nhàn nhạt liếc nhìn hắn, “Anh mua anh tự xách.”

Vương Tu: “……”

Mấy thứ này không nhiều lắm, cũng không nặng, nhưng nhiều hộp dẫn đến cồng kềnh.

Vương Tu hơi hối hận vì không lái xe, nếu lái xe thì nhét vào xe là xong, hiện tại bao lớn bao nhỏ đi dạo phố cũng không tiện.

Trên tay Hứa Hạc cũng xách đồ, còn nặng hơn hắn.

Tuy đi dạo phố với Hứa Hạc nhưng Vương Tu cũng mua không ít, hắn xách giúp Hứa Hạc, Hứa Hạc xách giúp hắn, kết quả Hứa Hạc xách còn nặng hơn hắn.

Lòng bàn tay Hứa Hạc đã bị siết ra vài vết, nhưng cậu vẫn nhịn không lên tiếng.

Vương Tu muốn xách giúp lại sợ tổn thương lòng tự trọng của cậu, tuy Hứa Hạc không cường tráng, nhưng cậu luôn cho rằng mình là công, không muốn người khác chăm sóc.

“Tìm một chỗ ngồi nghỉ chút đi.” Vương Tu săn sóc kiến nghị.

Hứa Hạc cũng không cự tuyệt, dù sao đã đi bộ rất lâu rồi.

Hai người tùy tiện tìm một tiệm trà sữa, gọi hai cốc ngồi gần nửa giờ mới tiếp tục đi.

Lúc này tìm đến cửa hàng tóc giả, Vương Tu dẫn đầu đi vào, chọn một kiểu tóc màu tro để Hứa Hạc thử xem.

Hứa Hạc tùy tiện mang lên, quả nhiên đẹp như tranh vẽ, nhưng tóc giả hơi dài, che mặt cậu.

Tóc giả mới mua đều như thế, không thể dùng luôn, phải sửa lại.

Tóc giả sẽ che lại khuôn mặt xinh đẹp của cậu, Hứa Hạc còn chưa phát hiện ra điểm này, cậu chọn một bộ tóc giả màu đen, tuy rằng mang lên cũng rất đẹp nhưng không quá thu hút sự chú ý.

Vương Tu nảy ra chủ ý, vung tay hào phóng mua cho Hứa Hạc vài bộ tóc giả, dù sao kiểu gì cũng sẽ che khuất hào quang của Hứa Hạc.

“Mấy cái này em mang lên rất khó coi, lấy mấy cái này đi.”

Nếu hắn nói nhìn đẹp, Hứa Hạc nhất định sẽ cho rằng khó coi, nếu hắn nói khó coi, Hứa Hạc mới cảm thấy đẹp.

Hứa Hạc gọi ông chủ tới, “Mấy cái này đều không cần, những cái khác gói vào.”

Vương Tu: “……”

“Hứa Hạc em không thể như vậy, anh trả tiền thì phải nghe anh.”

Hứa Hạc nhìn hắn một cái, “Thế em từ chối, anh mua cho người khác đi.”

Vương Tu: “……”

“Được rồi được rồi, nghe em.” Mấy cái Vương Tu chọn đúng là tệ nhất, không có đặc sắc, không cần sử dụng âm mưu quỷ kế gì, Hứa Hạc liếc mắt một cái nhìn thấu.

“Mau đi mặc cả.” Hứa Hạc dặn dò hắn.

Trước lạ sau quen, Vương Tu đã nắm giữ kỹ xảo mặc cả, hơn nữa rất có thiên phú, dù sao cũng là thương nhân.

Giá giảm rồi lại giảm, cuối cùng nói toạc mồm mép ông chủ cũng không giảm nữa, vì thế năm bộ tóc giả lấy giá hơn 3000.

Bởi vì tóc giả phải mang trên đầu, mùa hè nhiệt như vậy, hắn sợ Hứa Hạc đội hỏng đầu nên cố ý mua loại đắt nhất nhẹ nhất mỏng nhất.

“Hứa Hạc, đồ đều mua xong rồi, chúng ta về chưa?” Tuy hắn còn muốn đi dạo, dù sao có thể ở bên cạnh Hứa Hạc, nhưng hắn không muốn cậu mệt.

“Gấp cái gì, còn dư hai trăm đồng, mời anh ăn buffet thịt nướng, muốn không?” Hứa Hạc đổi tay xách đồ, “Coi như cảm ơn anh giúp em mặc cả.”

Cậu không giỏi mặc cả, cho nên muốn tìm người hỗ trợ, kết quả nghĩ tới nghĩ lui không thấy ai thích hợp.

Đầu tiên người thân không được, mua mấy thứ này đều là lén lút, không thể nói cho bọn họ.

Tiếp theo Trương Nam Sinh sẽ không mặc cả, Vương Tu tốt hơn một chút, tốt xấu đã bàn chuyện làm ăn, Trương Nam Sinh chẳng có chút kinh nghiệm nào, cho nên cuối cùng chọn Vương Tu.

Kết quả chứng minh cậu nhìn người không tệ, tuy Vương Tu không biết mặc cả nhưng học hỏi nhanh, biết diễn sau, một hơi giúp cậu giảm được ba bốn trăm.

Số tiền này có thể dùng để ăn chút gì đó.

Vương Tu muốn giúp cậu để dành số tiền này, Hứa Hạc đã lôi kéo hắn đến một tiệm thịt nướng mới khai trương.

Tiệm thịt nướng buôn bán không tồi, hôm nay hai người đã ăn không ít nhưng đi dạo phố nửa ngày lại đói bụng.

Vương Tu lấy tới rất nhiều thịt trâu với thịt dê, Hứa Hạc nhìn nồi, vừa chín liền vớt vào trong chén hắn, Vương Tu ngồi mát ăn bát vàng, sảng khoái.

Đương nhiên trong lòng đang sướng điên, hai người bọn họ thế này giống như đang hẹn hò.

o(〃 v〃)o