Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 69: Chỗ dựa




Kỳ thật đời trước Vương Tu không phải như vậy, khi đó trong mắt hắn trừ Hứa Hạc thì vẫn còn có thể nhìn đến bạn bè của Hứa Hạc.

Hắn muốn biết càng nhiều về Hứa Hạc, vì thế lâu lâu cũng tụ họp với bạn bè cậu.

Nhưng quá khứ của hắn không quá tốt, trừ Trương Nam Sinh thì những người khác hơi chướng mắt hắn.

Vương Tu cũng tự mình hiểu lấy, rốt cuộc bạn bè của Hứa Hạc đều học trong trường, hiểu hắn tận gốc rễ.

Trước kia hắn béo, lá gan cũng nhỏ, thường xuyên bị người khác bắt nạt, đừng nói người ta, chính hắn cũng chướng mắt bản thân.

Thế giới này rất kỳ quái, nếu một người ngay cả chính mình cũng khinh thường thì người khác sẽ càng khinh thường hắn, cho nên bạn bè của Hứa Hạc thường xuyên sai hắn làm này làm kia.

Làm nhiều, Hứa Hạc lại không ở đây, Trương Nam Sinh liền cau mày giúp hắn nói chuyện, “Đừng có quá đáng, Vương Tu là người yêu của Hứa Hạc.”

Trương Nam Sinh người này bình thường thích trêu chọc, không thiếu lần chọc Hứa Hạc, nhưng trên nguyên tắc vẫn đáng tin cậy.

“Cũng đâu có bắt cậu làm, khỏi nhọc lòng.”

“Đúng vậy, Hứa Hạc cũng không nói gì, cậu quản cái gì, hơn nữa đây là hắn tự nguyện.”

Chân chạy vặt đúng thật là Vương Tu tự nguyện, hắn muốn tìm hiểu về Hứa Hạc, Hứa Hạc lại không nói, chỉ có thể xuống tay từ bạn cậu.

Nhưng tư thái của hắn càng thấp, người ta càng xem thường hắn.

Trương Nam Sinh càng nhăn mày, “Vương Tu, đừng có chạy vặt nữa, Hứa Hạc sẽ không vui đâu.”

Vương Tu nhếch miệng cười, “Không việc gì, chỉ rưa quả táo thôi mà, các cậu không cần cãi nhau vì tôi.”

Hắn đã nói như vậy Trương Nam Sinh cũng không quản được, chỉ có thể trộm nhắn tin cho Hứa Hạc.

Giờ là thời gian Hứa Hạc đi làm, hắn cho rằng Hứa Hạc sẽ không tới, không nghĩ tới rất nhanh đã có chuông cửa vang lên.

Vương Tu rất tự giác, không chờ người khác nói đã chủ động đi mở cửa, ngoài cửa là Hứa Hạc một đầu tóc bạc, trên lỗ tai mang hoa tai hình chữ thập, trên người mặc áo sơmi đen, chỉ đóng mấy cúc áo phía dưới, lộ ra mảng ngực lớn, khác hoàn toàn hình tượng cấm dục ngày thường của cậu, rõ ràng mới từ quán bar tới đây.

“Sao em lại tới đây?” Vương Tu trừng mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng.

Hứa Hạc rất chuyên nghiệp, ngày thường trong thời gian đi làm tuyệt đối sẽ không tới đây, chỉ tan tầm mới miễn cưỡng tụ họp.

“Em không thể tới sao?” Hứa Hạc nhướng mày, vừa đổi dép lê vừa đưa túi trong tay cho Vương Tu, “Anh mang đi rửa đi.”

Vương Tu mở túi ra, bên trong là quả nho hắn thích.

“Ngăn tủ thứ hai trong phòng bếp có đĩa.” Hứa Hạc xoa đầu hắn, “Mau đi đi.”

Vương Tu gật đầu, xách túi tung tăng đi rửa.

Hứa Hạc bên ngoài mặc áo khoác, tùy ý cởi ra ném trên sô pha, trên sô pha đã có không ít người ngồi, vây quanh cái bàn đánh bài.

Thắng có tiền, con trai thích nhất là đánh cược, quây thành hai nhóm đánh.

Hứa Hạc bình tĩnh ngồi bên cạnh Trương Nam Sinh, cầm một điếu thuốc trên bàn, bật lửa ở đối diện, cậu không với tới, cong lưng lễ phép hỏi cô gái đối diện, “Có thể giúp tôi lấy bật lửa không?”

Cô gái kia thuận tay đưa cho cậu, Hứa Hạc nói cảm ơn.

Trong phòng nhiều người nên không khí hơi ngột ngạt, Hứa Hạc đi tới đây hơi nóng, đúng lúc trên bàn có một gói khăn giấy, cậu lại chỉ một cô gái khác.

“Có thể lấy khăn giấy giúp tôi không?”

Đây chỉ là việc nhỏ, cô gái kia tiện tay đưa cho cậu, Hứa Hạc lại nói cảm ơn.

Cậu muốn vứt khăn giấy đã lau mồ hôi xong, bởi vì thùng rác hơi xa nên lại lần nữa nhờ cô gái thứ nhất, “Có thể giúp tôi ném một chút không?”

Cô gái kia đang định đi ném thì bạn trai cô đột nhiên ném bài xuống, “Hứa Hạc, đừng âm dương quái khí, có chuyện thì nói.”

Tay Hứa Hạc vẫn giơ lên, ánh mắt ý bảo cô gái kia.

Cô gái kia nhìn bạn trai rồi lại nhìn Hứa Hạc, vẫn nhận lấy ném vào thùng rác.

“Cảm ơn.”

Hứa Hạc không để ý bạn trai cô, cười với cô, “Trong phòng hơi nóng, có thể mở cửa sổ không?”

Cậu rất đẹp, yêu cầu này cũng không khó khăn gì, là con gái đều sẽ không từ chối.

Cô gái cột tóc đuôi ngựa ngồi gần cửa sổ nghe vậy thì đứng lên muốn mở cửa ra, bạn trai cô đột nhiên kéo cô xuống, “Đủ rồi! Tôi hiểu ý cậu rồi.”

Làm rõ ràng như vậy mà còn không rõ thì chính là đồ ngốc.

“Nhưng bọn tôi không bắt buộc hắn, là hắn tự nguyện.”

Hứa Hạc hất cằm với bạn gái hắn, “Tôi bắt cô sao?”

Cô gái lắc đầu.

Bạn trai trai sầm mặt, “Đã biết, lần sau sẽ không.”

Người ngồi trong phòng phần lớn đều mang theo bạn gái, mười mấy người, cả trai lẫn gái ngồi lẫn lộn, trừ Trương Nam Sinh thì những người khác cậu đều không thân, đều là bạn của Trương Nam Sinh, Hứa Hạc chỉ quen gián tiếp.

Trương Nam Sinh quen biết rộng, bạn của bạn, cũng không thân quen gì, ngồi cùng nhau chỉ là đua đòi.

Khoe ai nhiều tiền, ai kỹ thuật tán gái tốt, ai có bạn gái đẹp, điều cuối cùng mới là trọng điểm.

Vì thế bạn gái, bạn lữ, đối tượng trở thành từ ngữ mấu chốt.

Vương Tu rửa nho xong đi tới, nghe được đang nói bạn gái của ai có đôi mắt thật xinh đẹp, bạn gái của ai dáng người tốt, bạn gái ai có làn da mềm linh tinh, nói tới Hứa Hạc, ánh mắt mọi người nhất trí nhìn về phía Vương Tu, biểu tình một lời khó nói hết.

“Không phải tôi nói chứ, Hứa Hạc, điều kiện của cậu cũng không tồi, sao lại tìm người như vậy?”

“Đúng vậy, cao lớn thô kệch, chân tay vụng về, kêu hắn vứt rác mà cũng làm vỡ cái ly.”

“Tôi nghe nói trước kia hắn vừa béo vừa xấu, là con của kẻ thứ ba, Hứa Hạc, ánh mắt của cậu càng ngày càng không được.”

Những lời này tuy là nói nhỏ nhưng cũng không cố tình tránh Vương Tu, Vương Tu nghe được không sót lời nào.

Hắn nắm chặt đĩa nho, sắc mặt tái nhợt.

“Lại đây.” Hứa Hạc giống như không nghe thấy, vỗ vỗ chân để hắn ngồi lên.

Vương Tu ánh mắt lóe lóe, lộ ra tia sáng không dễ phát hiện, cũng không chậm chễ, bước chân kiên định khóa ngồi trên đùi Hứa Hạc, mặt vùi vào giữa cổ cậu, giống như nhóc con bị ủy khuất muốn người nhà làm chủ.

Hứa Hạc cầm cái đĩa trong tay hắn đặt trên bàn, ánh mắt cố ý vô tình nhìn cô gái tóc dài ngồi ở sô pha, “Mỹ nữ, có thể chơi một trò chơi không?”

Cô gái sửng sốt, “Trò gì?”

“Cô quay lưng lại, tôi hỏi cô một vấn đề.”

Cô cười, “Này có cái gì khó.”

Nói rồi quay lưng đi.

Hứa Hạc dụi tàn thuốc, hỏi, “Tôi trông thế nào?”

Cô gái ấy hình như rất kinh ngạc, nhưng vẫn phối hợp miêu tả, “Cậu rất bạch, đuôi mắt hếch lên, mũi rất cao, dù sao rất đẹp.”

Hứa Hạc gật đầu, “Cô có thể quay đầu lại.”

Cô gái kia quay đầu lại, diện mạo của Hứa Hạc quả nhiên giống như cô miêu tả, tuy chỉ nhìn vài lần nhưng vẫn có thể nhớ kỹ nhiều như vậy đã rất tốt.

Hứa Hạc lại nhìn cô gái tiếp theo, “Có muốn chơi một phen không?”

Cô gái này không biết cậu muốn gì, những người khác cũng vẻ mặt tò mò, bạn trai cô ra hiệu, “Chơi đi.”

Vì thế cô gái cũng phối hợp chơi một phen, nhưng lúc này câu hỏi đã thay đổi, “Trên người tôi đeo trang sức gì?”

Cái này đơn giản, cô gái ấy rất nhanh trả lời, “Trên lỗ tai đeo hoa tai giá chữ thập, trên cổ đeo hai cái vòng cổ, ngón tay phải đeo nhẫn, trên cổ tay trái đeo đồng hồ, đại khái là mấy cái đó.”

Hứa Hạc vỗ tay, “Trả lời tốt lắm.”

Cô gái được khích lệ, mặt hơi đỏ.

Vương Tu ở trong lòng ngực Hứa Hạc không thành thật, oán giận Hứa Hạc khen người khác không khen hắn.

Hứa Hạc nhéo mặt Vương Tu, “Em hỏi anh, lúc em không ở đây anh đã ngây người theo bọn họ bao lâu?”

Vương Tu nghĩ, “Hơn hai giờ.”

“Trương Nam Sinh hôm nay mặc quần áo gì?”

Vương Tu lắc đầu, “Hình như là áo hoodie vàng, mặc quần gì thì quên mất rồi.”

“Triệu Thế Lâm thì sao?”

Vương Tu tiếp tục lắc đầu, “Không rõ ràng lắm, không nhìn mặt.”

“Trâu Thanh Hải thế nào?”

Vương Tu vẫn lắc đầu, “Hắn có tới sao? Không chú ý.”

“Hôm nay trang điểm thế nào, cúc áo đóng mấy cái?”

Vương Tu không hề nghĩ ngợi trả lời, “Em mặc áo sơmi màu đen, quần màu xanh biển, đóng ba cúc áo phía dưới, trên cổ bị muỗi cắn hai nốt, anh nhìn thấy.”

Hứa Hạc vừa lòng gật đầu, “Không tồi, đều bị anh nhìn ra.”

Cậu ấn tắt điếu thuốc trong gạt tàn, giống như vô tình hỏi, “Đã thấy rõ chưa?”

Mọi người lời, có người hiểu, có người chưa.

“Đây là ưu điểm của hắn, là nguyên nhân tôi thích hắn.” Hứa Hạc nói rõ ra, “Đôi mắt của hắn vẫn luôn đặt trên người tôi, không nhìn thấy ai khác.”

Nói tới đây cười một chút, “Còn bạn gái mà các cậu gọi là xinh đẹp có thể làm bạn gái, đợi các cô ấy không chú ý tới tôi rồi hẵng đưa tới giới thiệu.”

Ánh mắt Vương Tu vẫn luôn đặt trên người Hứa Hạc, cho nên có thể rõ ràng mọi thứ của cậu, còn những người khác hắn hoàn toàn không có ấn tượng, ngay cả Trương Nam Sinh cũng không nhớ rõ lắm.

Nhưng bạn gái của những người khác lại có thể mô tả Hứa Hạc cho dù đang không nhìn thấy, chứng tỏ ấn tượng với cậu rất sâu, vì sao, bởi vì nhìn nhiều.

So sánh như vậy, ưu khuyết điểm nháy mắt lộ ra.

Bạn gái các cậu đẹp?

Có ích gì? Luôn nhìn chằm chằm tôi.

Bạn gái các cậu có năng lực?

Có ích lợi gì? Luôn nhìn chằm chằm tôi.

Bạn gái các cậu dáng người tốt?

Có ích lợi gì? Luôn nhìn chằm chằm tôi.

Nhóc dễ thương của tôi vô dụng?

Thì sao, trong mắt hắn chỉ có tôi.

Nhóc dễ thương của tôi vừa cao vừa cường tráng, khó coi?

Thì sao, trong mắt hắn chỉ có tôi.

Nhóc dễ thương của tôi ngốc nghếch?

Thì sao, trong mắt hắn chỉ có tôi.

Trung thành cũng là một phần của tình yêu, đặc biệt là với đàn ông, ai cũng là dã thúc có tính chiếm hữu cực mạnh, phụng hiến bản thân đồng thời cũng muốn chiếm hữu hết thảy của đối phương.

Đã có bạn trai còn nhìn chằm chằm bạn trai người khác, trách mấy cô gái sao?

Không, phải trách bản thân bọn họ, không đủ mị lực hấp dẫn để ánh mắt bạn gái.