Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 66: Câu dẫn




Cậu nghiêng đầu nhìn Vương Tu, còn ngủ, nằm dán vào cậu.

Suy xét đến việc này không quá sáng rọi, Hứa Hạc lén lút xuống giường không kinh động Vương Tu, tự mình ra ngoài ôm bình hoa vào WC rửa.

Kỳ thật ngày hôm qua cậu đã cảm giác có gì sai sai, sờ soạng nửa ngày cũng không thấy công tắc đèn, vì thế dựa theo ký ức phóng nước, vừa vặn trong bình hoa cũng có nước, nghe âm thanh đúng nên cậu không để trong lòng, quay đầu về ngủ tiếp, ngày hôm sau mới phản ứng lại.

Có chút xấu hổ.

Bình hoa của Vương Tu đặt ở thư phòng, vừa vặn cùng một hướng với WC nhà Hứa Hạc, may mà xả vào bình hoa, nếu tiểu trên mặt đất thì càng xấu hổ.

Hôm qua không uống rượu mà vẫn phát sinh việc này, đại khái là do quá mệt nên không chú ý, dù sao tăng ca đến 11 giờ, lại ở phòng bếp lăn lộn hơn một giờ, đến gần hai giờ mới trở về, quá muộn so với giờ ngủ ngày thường của cậu.

Hứa Hạc đổ nước trong bình hoa vào bồn cầu, lại đổ nước rửa tay vào cẩn thận rửa hai lần, xong rồi vẫn cảm giác chưa sạch sẽ, đang định rửa lần thứ ba thì cửa WC đột nhiên mở ra.

“Hứa Hạc, sao nay em dậy sớm thế?” Vương Tu xoa mắt, mơ màng nhìn cậu.

Hứa Hạc: “……”

Có cảm giác yêu đương vụng trộm bị bắt được.

“Không ngủ được nên tìm việc làm.” Hứa Hạc tìm cớ.

Vương Tu nhất thời tỉnh táo, “Em bị thương đừng chạm vào nước, muốn làm gì nói với anh, để anh làm.”

Hắn đi tới đoạt lấy bình hoa trong tay Hứa Hạc, tò mò hỏi, “Rửa bình hoa làm gì?”

Hứa Hạc: “……”

“Em thấy hơi bẩn.”

Vương Tu nhìn bình hoa, mỗi tuần đều có người từ nhà chính tới đây quét tước, thật ra không bẩn, nhưng chắc do trong bình có nước và hoa tươi, mùa hè dễ hấp dẫn con muỗi, không cẩn thận sẽ có mùi, mũi Hứa Hạc rất nhạy, chắc là ngửi thấy.

“Lần sau anh sẽ nhắc dì quét dọn sạch sẽ.” Vương Tu tiếp lời cậu.

Hắn mặc áo ngủ, xắn tay áo lên muốn duỗi tay vào trong bình, Hứa Hạc vội ngăn cản hắn, “Mang bao tay đi.”

Tuy cậu đã rửa hai lần nhưng vẫn cảm thấy rất bẩn.

Vương Tu lười mang, “Một chút là xong rồi.”

Hứa Hạc không chịu, “Mang lên.”

Vương Tu sửng sốt, không rõ nguyên do nhìn cậu.

Hứa Hạc nhẹ giọng xuống, “Nước để lâu rồi có vi khuẩn, nhỡ trên tay anh có vết thương thì sao giờ?”

Vương Tu chớp mắt, như trẻ con nhận được quà, mắt sáng lên, “Nghe lời em.”

Hắn mang bao tay hăng say rửa bình, cầm bàn chải chà trong ngoài một lần, rửa xong vui sướng đi dọn ban công.

“Bữa sáng muốn ăn cái gì?” Vương Tu vẩy nước trên tay, bước nhanh tới.

“Trước tiên anh rửa sạch tay đã.” Hứa Hạc xụ mặt, trong lòng vô cùng ghét bỏ.

Tuy lúc mới bị nhốt cậu không phối hợp, Vương Tu không ít lần bưng bô rửa bô cho cậu, nhưng hiện tại cậu tốt lắm, không thiếu tay không thiếu chân, làm như vậy hơi xấu hổ.

“Được.”

Vương Tu tung tăng chạy tới phòng bếp, phòng bếp có vòi nước, hắn rửa xong đi ra tiếp tục hỏi, “Hứa Hạc, bữa sáng em muốn ăn gì?”

Hứa Hạc nhìn thời gian, mới hơn 6 giờ, “Không ăn, tiếp tục ngủ.”

Khó được hôm nay không cần đi làm, cậu muốn ngủ đến giữa trưa, buổi chiều đi dạo phố mua đồ, buổi tối đến quán bar nhận việc.

“Được.” Hứa Hạc có thể chủ động muốn nghỉ ngơi khiến hắn vui mừng, “Em ngủ ở cái giường ngoài ban công đi, phong cảnh bên ngoài tốt, ngủ cũng thoải mái.”

Nhà cũ này đã bị hắn sửa lại một lần, dỡ một cái phòng khách, xây ban công lớn, bên trên dùng thủy tinh công nghiệp cách ly, sẽ không lãnh nhưng có thể nhìn thấy bên ngoài.

Trong viện có hoa cỏ, có hai cây ăn quả lớn, mỗi năm lúc kết quả sẽ bị nhà bên cạnh đến trộm.

Vương Tu đều mặc kệ, hắn vốn dĩ không thích hoa cỏ, đã khó xử lý còn hút muỗi.

Mùa hè rất phiền, nhưng thích hợp dưỡng bệnh.

Hắn đã hỏi qua bác sĩ tâm lý, nơi ở thích hợp nhất cho người có bệnh tâm lý là có ánh mặt trời, nhiều hoa cỏ, không khí mát mẻ, phong cảnh đẹp.

Cho nên tuy không thích nhưng hắn vẫn xử lý sân một chút, tận lực làm đẹp khoảng sân nhỏ.

Cũng may một mình hắn ở, muốn sửa thế nào thì sửa, cũng không ai có ý kiến, ý kiến của số 3 không tính.

Nhắc đến số 3, Vương Tu đột nhiên nhớ tới số 3 lại bị hắn khóa ở văn phòng.

Vương Tu: “……”

Chỉ cần là chuyện dính dáng đến Hứa Hạc thì hắn rất khó chú ý tới cái khác, số 3 cũng bị ngó lơ, ban đầu mỗi ngày đi làm tan tầm cùng nhau, hiện tại mỗi ngày chỉ có một con mèo ở trong văn phòng, lăn lộn nửa ngày cũng không ai quản nó.

“Ừm.” Dù sao cũng là ở nhà người khác trụ, nhiều ít muốn dựa vào nhân gia.

Hứa Hạc đi hai bước đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, Cầu Cầu đâu?”

Vương Tu sửng sốt, “Cầu Cầu?”

Hứa Hạc gật đầu, “Chính là số 3 a, tên quá khó nghe rồi, bọn em đều ngầm gọi là Cầu Cầu.”

Vương Tu hiểu rõ, “Em cũng thích gọi là Cầu Cầu?”

“Em thích gọi là Nhục Nhục.” Hứa Hạc vừa nói vừa duỗi người, lười biếng đi đến ban công, quả nhiên thấy một nửa lộ thiên, dùng pha lê ngăn cách.

Hơi lớn, giống như nhà ấm trồng hoa, cậu nhớ rõ đời trước bên này là phòng khách, hiện tại đã đổi thành một nửa để nằm, một nửa trồng hoa, rất thanh nhã.

“Anh cũng bắt đầu dưỡng sinh?” Hứa Hạc xốc chăn lên nằm vào, nằm rồi lại cảm thấy không thoải mái, cậu thích ăn mặc áo ngủ khi ngủ, không mặc thì cảm thấy không được tự nhiên.

“Đời trước anh bệnh ch.ết, cho nên đời này rất chú ý bảo dưỡng.” Vương Tu nói dối.

Hứa Hạc căn bản không để ý, xuống giường đi tới tủ quần áo trong phòng Vương Tu.

Cậu nhớ rõ lần trước Vương Tu mặc đi của cậu một bộ áo ngủ, không biết để chỗ nào.

Vương Tu tựa hồ ý thức được không ổn, chạy vọt tới đóng tủ quần áo lại, “Tủ quần áo đều là đồ anh đã mặc qua, đồ chưa mặc ở bên này.”

Nói rồi mang Hứa Hạc đến một phòng khác để quần áo, tuy hắn mặc quần áo không chú ý lắm, nhưng dù sao cũng là ông chủ, đi bàn công việc phải mặc trang phục nghiêm chỉnh, hắn đặt làm đồ riêng, có vài cái chưa mặc qua.

Hứa Hạc đi theo hắn, “Có nhiều quần áo như vậy còn mặc của em?”

Quần áo của cậu chưa chưa nhiều bằng một nửa của Vương Tu, đã thế còn suốt ngày bị Vương Tu nhớ thương, áo ngủ vừa mới giặt xong đảo mắt đã không thấy đâu.

Vương Tu thích mặc quần áo của cậu không phải một ngày hai ngày, nguyên nhân trong lòng hai người biết rõ ràng.

“Em mặc cái này đi.” Vương Tu làm bộ không nghe được trêu chọc trong giọng Hứa Hạc, bình tĩnh nói.

Hứa Hạc nhìn, lớn hơn cậu hai cỡ, nhìn đến chiều cao thì Vương Tu cũng cao hơn cậu không ít.

Hứa Hạc: “……”

Áp lực quá, nhóc dễ thương trước kia đã lớn thành tên to con rồi.

Kỳ thật trước kia Vương Tu cũng to con, nhưng chỉ cao hơn cậu 2cm, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra, hiện tại……

Người sáng suốt nhìn là biết cao hơn cậu, cường tráng hơn cậu.

Hứa Hạc thở dài, đuổi hắn đi ra ngoài để thay đồ.

Bộ đồ ngủ này là ngắn tay quần đùi, mặc lên người lộ ra cánh tay và chân, chính cậu ăn mặc không được tự nhiên, Vương Tu nhìn càng không được tự nhiên.

Hứa Hạc chân vừa dài vừa thẳng trắng bóng, ở trước mặt hắn đi tới đi lui khiến hắn mặt đỏ cổ hồng.

Vương Tu đẩy cậu, “Em mau đi ngủ đi.”

Hứa Hạc ôm quần áo đã thay ra, suy xét giấu ở chỗ nào để không bị phát hiện, cuối cùng quyết định đè ở dưới gối đầu.

Cậu quen ngủ gối thấp, nhét quần áo ở dưới thì gối hơi cao, ngủ đến nửa lại rút quần áo ra ném dưới chăn.

Trên ban công mở điều hòa, Hứa Hạc đắp chăn ngủ dưới kính thủy tinh râm mát, nhìn hoa cỏ bên ngoài, có thể nói là vô cùng hưởng thụ.

Không nghĩ tới Vương Tu sống lại phẩm vị cũng thay đổi.

Đời trước đầu óc toàn là yêu đương không nhét nổi cái khác, chuyện thích làm nhất là thúc giục Hứa Hạc cùng hắn lăn giường.

Mỗi ngày ở trước mặt cậu lượn qua lượn lại, tìm vấn đề liên qua, cứ một lát nhắc nhở Hứa Hạc một lần.

“Hứa Hạc, cô bé nhà hàng xóm mang thai, em biết cô ấy bao nhiêu tuổi không? Mới mười lăm tuổi, còn nhỏ hơn chúng ta, cho nên chúng ta không nhỏ nữa, có thể ‘làm’.”

“Hứa Hạc, trên bản tin nói con trai mười bốn tuổi đã có phản ứng sinh lý, tiểu Hứa Hạc có phải bị bệnh hay không, vì sao lâu như vậy còn không có phản ứng?”

“Hứa Hạc, anh đã cởi hết rồi, em nhìn anh một cái đi!”

Hứa Hạc bị hắn làm phiền, miễn cưỡng nhìn hắn một cái.

Vương Tu lập tức kích động lên, “Đẹp không? Có cảm giác không?”

Hắn thuộc dạng người thon dài rắn chắc, trên người có một tầng cơ bắp, vừa nhìn đã biết rất có sức.

Bởi vì bị người ta nói quá cường tráng nên hắn nhịn đói mấy bừa, gầy ra tuyến nhân ngư mới chạy tới tìm Hứa Hạc, còn khẩn trương nửa ngày, cuối cùng lấy hết can đảm ở trước mặt Hứa Hạc lột sạch.

“Đẹp.” Hứa Hạc nhặt áo ngủ rơi trên mặt đất lên khoác cho hắn, cuối cùng đánh giá, “Chất liệu tơ tằm, cầm rất mát tay, giá không rẻ nhỉ?”

Vương Tu: “……”

“Anh bảo em nhìn anh, em nhìn áo ngủ làm gì?” Hắn lộ vẻ bất mãn.

Hứa Hạc biết rõ, thật sự nâng cằm Vương Tu lên nhìn kỹ, như thế còn chưa đủ, cậu lại ghé sát vào ngửi ngửi, “Ừm…… mùi hoa hòe sao?”

Vương Tu: “……”

“Hứa Hạc, em nghiêm túc chút đi, anh đang câu dẫn em!”

“À.” Hứa Hạc giác ngộ, “Em bị câu dẫn rồi.”

Vương Tu: “……”

“Em không có cảm giác sao?”

Hứa Hạc không tiện đả kích hắn, tìm vị trí ngồi xuống, vỗ vỗ chân để Vương Tu cũng ngồi xuống.

Cậu chỉnh đai lưng cho Vương Tu, “Cái áo ngủ này chất liệu không tồi, nhưng chưa suy xét đến nhu cầu của khách hàng, hở cánh tay hở chân còn hở nửa người, về sau đừng mặc nữa, già rồi sẽ nhiễm bệnh.”

Vương Tu: “……”

Tóm lại hắn chủ động thì Hứa Hạc sẽ nhượng bộ, mỗi lần đều khiến hắn bất lực trở về, những biện pháp trên mạng, bạn bè truyền thụ, còn có rất nhiều cách Trương Nam Sinh truyền thụ, đến chỗ Hứa Hạc thì toàn bộ vô dụng.

Dù sao hắn lấy cớ thì Hứa Hạc cũng lấy cớ, gặp chiêu nào phá chiêu đó, trước nay không để hắn thành công.