Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 52: Chiếm giường giả vờ ngủ




“Hứa Hạc, trường các cậu có rất nhiều soái ca phải không?” Hồ Lương đột nhiên thò tới.

Hứa Hạc nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, “Thầy, anh đừng nghĩ nữa, bọn họ đều là vị thành niên, không thể xuống tay đâu.”

Cấp ba cơ bản đều là 17-18 tuổi, Hứa Hạc vốn dĩ đọc sách sớm, nhưng cậu học quá nhiều quá tạp, dẫn tới nhập học muộn lại, thành ra vẫn học cùng lứa tuổi.

Hồ Lương phun một tiếng, “Vị thành niên cái gì, chơi điên như vậy mà cũng dám nói là vị thành niên.”

???

“Thầy, có phải anh giấu tôi cái gì không?” Hứa Hạc trực giác thấy có vấn đề.

“Giấu gì.” Hồ Lương không thừa nhận, “Chưa kịp nói với cậu thôi.”

Hắn đưa di động cho Hứa Hạc xem, “Tôi tìm trong danh sách bạn của cậu, kết bạn với bạn cậu, vòng bạn bè của hắn náo nhiệt hơn cậu nhiều.”

Hứa Hạc cúi đầu xem, phát hiện hắn cùng Trương Nam Sinh không chỉ thêm bạn tốt, còn có không ít lịch sử trò chuyện.

Sinh hoạt cá nhân của Trương Nam Sinh vẫn luôn rất loạn, không phải nói là làm loạn mà là đi quán bar, chơi game, làm nhạc, thiếu niên phản nghịch, tất cả đều phát trên vòng bạn bè.

Ưu điểm duy nhất của hắn chính là không chơi nam nhân cũng không chơi nữ nhân, ngẫu nhiên có mấy người dán tới, phần lớn đều bị hắn mắng cho chạy, bởi vì làm phiền hắn chơi.

Hắn muốn tìm người không thể giống Vương Tu, phải biết chơi, còn không thể dính người, hơi dính người một chút là toang luôn.

Nhưng là nếu người đó có thể chơi cùng hắn, dù là nam hay nữ hắn đều có thể tiếp thu, tốt nhất là người ra vẻ.

Vừa nhìn là biết thầy cậu rõ ràng là loại này.

Không ra vẻ cũng không dính người, chơi xong liền chạy hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng Trương Nam Sinh thẳng nam ngu ngốc, EQ rất thấp, phỏng chừng không cảm nhận được đâu.

“Hai ngươi bắt đầu từ khi nào thế?” Hứa Hạc nhìn lịch sử trò chuyện của hai người họ, đã đến đoạn hẹn nhau ra ngoài chơi rồi.

Trương Nam Sinh đại khái còn chưa biết người hắn hẹn chính là Hồ Lương, nếu biết chắc sẽ khóc luôn.

Trước kia Hứa Hạc vẫn luôn nói với hắn, tiểu thụ đều là nhóc dễ thương, Trương Nam Sinh lần đầu tiên gặp được nhóc dễ thương đáng sợ như thầy cậu.

“Mới mấy hôm trước, hắn nhắn với cậu, tôi nhìn thấy.”

Ngày đó sau khi Trương Nam Sinh tới đây, Hồ Lương liền nhớ thương hắn, biết hắn với Hứa Hạc là bạn tốt, dứt khoát mò tìm vòng bạn bè của cậu.

Bạn bè của Hứa Hạc rất ít, bị hắn tìm được rồi, nhưng tài khoản của Trương Nam Sinh đặt thiết lập xác minh bạn tốt.

Hồ Lương muốn thêm bạn tốt với hắn nhất định phải trả lời một vấn đề.

【 Bạn lấy thân phận gì add tôi? 1. người nhà, 2. bạn bè, 3. bạn gái. 】

Hồ Lương sợ hắn không đồng ý nên điền 1, kết quả không đồng ý, hắn lại chọn 2, vẫn không đồng ý, chọn 3 khụ khụ hai tiếng liền đồng ý.

Hồ Lương cạn lời.

Đây là thiếu bạn gái đến điên rồi?

Kỳ thật Trương Nam Sinh bị Hứa Hạc với Vương Tu rải cơm ch.ó khiến hắn vô cùng muốn tìm bạn gái.

Sau khi Hồ Lương thêm bạn tốt liền lập tức nhắn, 【 hi, có ở đây không? 】

【 Tin nhắn tự động: Bạn có ra vẻ không? Bạn dính người không? Bạn biết chơi game không? 】

???

Hồ Lương mờ mịt, 【 Tôi không ra vẻ, cũng không dính người, còn biết chơi game, nhưng tôi là nam. 】

Sau đó hắn bị block.

Hồ Lương: 【……】

Ngày hôm sau đổi tài khoản tiếp tục add, lần này không nói mình là nam, Trương Nam Sinh quả nhiên xuất hiện, đơn giản hàn huyên với hắn vài câu, lại đánh mấy ván game, cuối cùng vậy mà phát hiện hai người họ có rất nhiều sở thích chung.

Giống như âm nhạc, truyện tranh, tiểu thuyết, rất có đề tài chung, vì thế không đến mấy ngày đã phát triển đến bước hẹn ra ngoài.

Vì sao lại nhanh như vậy, bởi vì Trương Nam Sinh cảm thấy bản thân là nam, không nguy hiểm, Hồ Lương thì không biết xấu hổ, ước gì phát triển càng nhanh càng tốt.

Hai người bọn họ hẹn địa điểm ở quán bar mà đời trước Hứa Hạc làm việc, Hứa Hạc ban ngày đi học, chỉ có thể tìm chỗ làm buổi tối, việc vào buổi tối chỉ có quán bar cùng vũ trường, cho nên dứt khoát làm ở quán bar ‘duyên phận’.

Đương nhiên đó là chuyện đời trước, đời này cậu sống lại còn chưa kịp tìm đến công việc này.

Đời trước nghỉ hè cậu ở khách sạn đàn dương cầm, buổi tối làm gia sư, sau đó khai giảng thì thời gian đi học trùng với lịch làm ở khách sạn nên chỉ có thể làm làm gia sư, bán tranh, tiền không đủ dùng, nên cậu tìm công việc kiếm tiền nhanh hơn ở quán bar.

Cậu nghỉ làm gia sư, buổi tối làm ở bar, có rảnh thì vẽ tranh, có thể kiếm được chút này hay chút đó, dù sao nhà cậu nợ nần rất nhiều, Hứa Hạc lại hiểu chuyện, muốn giúp đỡ trong nhà.

“Hắn còn tưởng tôi là nữ.” Hồ Lương không khai ra thân phận, bởi vì khai ra sẽ bị block.

Hứa Hạc: “……”

“Ngốc thật.” Trương Nam Sinh ngốc nghếch, thế mà không nhận ra.

“Nhưng cậu đừng nói cho hắn, tôi muốn thấy bộ dáng giật mình của hắn.” Hồ Lương ác liệt mong chờ.

Hứa Hạc: “……”

Cậu xem thời gian, “10 giờ rồi, không sớm nữa tôi về đây.”

Lâu như vậy không có khách hàng nào, chỉ có lương cơ bản 15 đồng một giờ, mệt lòng quá, còn không bằng đi về phát sóng trực tiếp.

Cậu đã ký hợp đồng với YY, YY ngẫu nhiên sẽ push cậu, chỉ cần lên trang đầu sẽ nhận được rất nhiều quà, một ngày cũng có không ít tiền.

Đáng tiếc cậu không ca hát, chỉ biết đánh đàn, sợ fans chán nên mỗi ngày chỉ phát sóng trực tiếp một hai tiếng.

Hứa Hạc đi xem qua các phòng phát trực tiếp khác, phần lớn là ca hát, nhảy múa, chơi game, nếu không cũng là nói chuyện phiếm, cậu cái gì cũng không giỏi, chỉ biết đàn dương cầm, còn hay xấu hổ.

Kỳ thật khi còn nhỏ Hứa Hạc học qua không ít bộ môn, ba cậu nói cậu có thể không giỏi, nhưng không thể không biết.

Hứa Hạc có thiên phú âm nhạc, đặc biệt là về nhạc cụ, chỉ cần xem nhạc phổ là cậu có thể chơi.

Ba tuổi kéo đàn violon, năm tuổi đổi sang dương cầm, trong lúc đó cũng chơi qua không ít nhạc cụ khác, nhưng đều chỉ học qua thôi, phát hiện không hợp thì sẽ quên luôn, thực sự tinh thông chỉ có đàn violon và dương cầm.

Lúc trước bán đồ lấy tiền mặt, ba cậu nói rằng chỉ có thể giữ lại một thứ, Hứa Hạc thích dương cầm, nhưng cậu biết giá của dương cầm rất cao, đặc biệt là đàn của cậu xuất từ tay một danh sư, giá hơn một ngàn vạn.

Đàn violon cũng không tiện nghi, cho nên cả hai cái cậu đều không giữ lại.

Lúc tiễn dương cầm và đàn violon, Hứa Hạc không biết lúc ấy là cảm giác gì, cậu đứng tại chỗ nhìn thật lâu, nhìn chằm chằm từng chiếc xe ra ra vào vào, dọn đồ trong nhà cậu mang đi.

Tranh chữ cổ lúc đầu đặt trong phòng khách, quà sinh nhật ba cậu tặng, giải thưởng từ nhỏ đến lớn của cậu, tất cả đều bị đặt trong thùng giấy, có cái mang đi bán đấu giá, có cái mang đi gán nợ, có cái bán giá thấp.

Khi đó Hứa Hạc mới cấp ba, mười lăm tuổi, là thiếu niên hoa quý vốn nên được dâng lên, mọi người đều đang chờ mong cậu trưởng thành, kết quả ngôi sao sáng này nửa đường lặng yên không một tiếng động rơi xuống, chỉ lưu lại không trung một vệt sao băng hoa lệ.

Không lâu sau cậu tan học trở về lại nhận được một cây dương cầm, tuy không bằng chiếc ban đầu kia nhưng càng thích hợp với cậu hơn, dùng đến tận bây giờ.

——

Hứa Hạc tan tầm, một đường chạy bộ về đến nhà, vừa mới mở cửa đột nhiên ngửi được mùi rượu.

“Trong nhà có khách tới ạ?”

Mẹ cậu đang dọn đồ ăn trên bàn, “Ừ, cấp trên của ba con.”

“Cấp trên của ba?” Ba cậu là tổng giám đốc công ty, trừ ông chủ lớn và bà chủ nhỏ, ngay cả cổ đông cũng không dám nói là cấp trên của ba cậu

Hứa Hạc cởi giày, ngồi xổm xuống nhưng không tìm được dép lê của cậu.

Bà chủ nhỏ là nữ, muốn đi dép lê khẳng định sẽ đi dép của Hứa Na, cho nên người tới nhà cậu nhất định là ông chủ lớn Vương Tu.

Hứa Hạc: “……”

Vậy người tới lần trước khẳng định cũng là hắn.

“Còn chưa đi sao?” Nếu về rồi thì sẽ trả lại dép lê.

“Chưa.” Mẹ cậu bê chồng đĩa vào phòng bếp, “Đang ở trong phòng ngủ con đấy.”

Hứa Hạc cạn lời.

Cậu không tìm được dép lê liền dứt khoát cởi giày vớ, đi chân trần đến trên ban công, cầm một đôi ngày hôm qua đã giặt sạch.

Hôm nay rất nóng, giữa trưa nhiệt độ cao nhất là 35℃, giày rất nhanh khô, Hứa Hạc đi về phòng.

“Con nhỏ giọng chút, đừng đánh thức người ta.” Mẹ cậu còn cẩn thận dặn dò.

Hứa Hạc ngoài mặt đồng ý, nhưng lúc đi vào phòng lại cố tình giẫm mạnh chân, vòng qua kệ sách, quả nhiên có người nằm trên giường cậu.

Mở điều hòa của cậu, đắp chăn của cậu, còn gối đầu vào gối của cậu, đưa lưng về phía cậu, chỉ lộ ra một đầu tóc đen, thân hình kia tuyệt đối là Vương Tu không thể nghi ngờ.

“Ngủ rồi?”

Hứa Hạc vừa hỏi vừa đi đến bên cạnh tủ quần áo, lấy ra một bộ áo ngủ để thay.

Trên giường không ai đáp lại, Vương Tu hô hấp đều đều, còn mang theo mùi rượu giống như thật sự ngủ rất say.

Hứa Hạc không được trả lời cũng mặc kệ hắn, mang quần áo bẩn đến toilet, ném vào máy giặt, cởi áo ngủ tắm rửa gội đầu.

Chờ cậu tắm xong thì máy giặt cũng ngừng lại, cậu lấy ra rồi treo ở ban công, vừa lau tóc vừa đi về phòng.

Mẹ cậu suy xét một chút, “Không thì đêm nay con ngủ sô pha đi.”

Hứa Hạc cười lắc đầu, “Không cần đâu ạ, ông chủ tỉnh rồi, sẽ về ngay thôi.”

Mẹ cậu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quan hệ tốt với cấp trên tuy quan trọng, nhưng con mình cũng quan trọng.

“Tóc khô rồi hẵng ngủ.” Bà còn không quên dặn dò Hứa Hạc, “Nếu không về sau sẽ có bệnh đau đầu.”

“Vâng.” Hứa Hạc gật đầu, “Con đi vào trước.”

Cậu mở cửa ra, khăn lông treo ở phía sau cửa, cầm máy sấy thổi tóc.

Thanh âm ‘ong ong’ không ngừng vang lên, nhưng rất kỳ quái, thanh âm lớn như vậy cũng không đánh thức người trên giường.

Hứa Hạc thổi tóc xong, đứng ở mép giường nhíu mày lạnh lùng nói, “Dậy!”

Người trên giường vẫn không phản ứng.

Giả bộ ngủ?

“Nằm dịch vào trong đi, chiếm chỗ lớn như vậy em ngủ kiểu gì?”

Người trên giường hơi giật, tránh ra một khoảng nhỏ.

Hứa Hạc: “……”