Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 5: Nghĩ cũng đừng nghĩ




“Vương Tu.” Hứa Hạc nghiêm túc nói, “Nếu hai chúng ta đều sống lại, vậy nói thẳng đi, tôi tính sau này lấy sự nghiệp làm trọng, còn chuyện tình cảm chờ khi sự nghiệp ổn định lại nói sau.”

Lời này cự tuyệt một cách uyển chuyển, dù sao thì Vương Tu cũng rất đáng sợ, lòng chiếm hữu quá mạnh, cùng hắn ở bên nhau thì không thể nói chia tay, phải yêu hắn cả đời. Nếu không thì sẽ xuất hiện loại chuyện giống như đời trước.

Nếu không trọng sinh, nói không chừng còn bị giam càng lâu, mười năm, hai mươi năm.

Không biết Vương Tu làm thế nào mà chặn lại hết tin tức cầu cứu trên mạng của cậu, gọi điện thoại hay nhắn tin đều không được, lên mạng xin giúp đỡ cũng sẽ hiển thị là tin tức đã bị xóa.

Trong thôn lạc hậu, toàn nói tiếng địa phương, ngôn ngữ không thông, xa xôi hẻo lánh, Vương Tu còn nuôi mấy con chó dữ, đừng nói người ngoài không dám tới gần, chính Hứa Hạc cũng không dám tới gần cửa.

Vương Tu còn thường xuyên rèn luyện, cho dù bận cũng sẽ dành ra thời gian tập, chính là để chuẩn bị nuôi cả đời, sợ về già không ôm được cậu.

“Anh là một thiên tài, ông trời cũng đối với anh không tệ, cho anh một lần trọng sinh, tôi cảm thấy anh nên đặt tâm trí vào sự nghiệp, như vậy mới không lãng phí tài năng của mình.” Hứa Hạc tiếp tục khuyên giải, tranh thủ tự do cho chính mình.

“Sự nghiệp sao?” Vương Tu nhíu mày, “Anh cùng bạn thành lập phòng làm việc trên mạng, chuyên thiết kế hệ thống và trang web, một tháng lợi nhuận thuần mấy triệu có tính không?”

Hứa Hạc: “……”

Một tháng mấy triệu đương nhiên tính là sự nghiệp, tuy đối với những công ty lớn khác xác thật không tính là gì, nhưng đừng quên Vương Tu hiện tại vẫn là học sinh, vừa đi học vừa gây dựng sự nghiệp.

Hơn nữa hắn mới sống lại hai năm, trong thời gian hai năm làm được như thế đã thật không tồi, ít nhất Hứa Hạc không làm được.

Cậu tính nghỉ hè sẽ đến công ty của cha cậu để thực tập, một tháng có thể nhận được một ngàn đã là may mắn, nhưng lý tưởng của cậu là muốn xây dựng được một trang web lớn.

Chụp ảnh phòng ốc cùng với thông tin căn phòng, để người muốn mua phòng không cần ra cửa cũng có thể biết đến tin tức phòng ở, hấp dẫn khách hàng mua phòng, lúc cần thiết còn có thể giao dịch trên mạng.

Nhưng mà chủ ý này khá lớn gan, dù sao phòng ở không giống những đồ vật khác, cho nên đây mới chỉ là ý tưởng thôi, có thể hay không thì phải làm thử mới biết được.

“Hứa Hạc.”

“Hả?” Hứa Hạc chờ bên dưới.

“Hai ta làm giống như trước kia được không, nếu tháng này doanh số bán của anh có thể đạt trăm vạn thì em làm bạn trai anh.” Vương Tu tiếp tục nói, “Nếu không đạt anh sẽ không bao giờ quấn lấy em nữa.”

Hứa Hạc: “……”

Đời trước hắn cũng luôn đề nghị như vậy, kết quả mỗi lần đều phá vỡ kỳ tích, thành công được Hứa Hạc cho kéo tay nhỏ, hôn miệng nhỏ linh tinh.

Đặc biệt là lần hôn đó, Vương Tu thật sự khẩn trương, hết đánh răng lại uống trà, dè dặt nửa ngày mới dám lại gần, sau đó hôn Hứa Hạc ước chừng hơn mười phút.

Hứa Hạc trong ngoài đều bị hắn hôn muốn hỏng, miệng bị hôn sưng lên.

Lần đó lên giường còn thảm hại hơn, cứ như muốn một hơi làm đủ luôn, ấn Hứa Hạc ở trên giường, từ hơn mười giờ tối làm đến tận sáng sớm ngày hôm sau, làm làm dừng dừng, nghỉ ngơi đủ rồi lại tiếp tục làm.

Hai đùi Hứa Hạc muốn hỏng luôn, cả người toàn là dấu hôn, phía dưới càng đau đến chết lặng. 

Từ đó về sau cậu không dám dễ dàng đáp ứng yêu cầu của Vương Tu nữa, dù sao hôn, sờ, lên giường này đó đã đủ những việc mà một cặp yêu nhau thường làm rồi.

Nếu đồng ý với hắn nữa sẽ chết thảm luôn, Vương Tu mỗi lần đều dính lấy cậu mãi không đủ, ba, bốn năm cũng không thấy hắn giảm đi một phần nhiệt tình, ngược lại càng ngày càng dính.

Hơn nữa vì muốn cùng Hứa Hạc nhất trí sự hứng thú, đồ Hứa Hạc xem hắn cũng sẽ xem, Hứa Hạc thích đồ vật gì hắn cũng thích, Hứa Hạc thích mèo, hắn cũng nỗ lực thích mèo.

Nhưng bởi vì sinh hoạt không cho phép nên không nuôi. Thật ra con mèo nhà bên cạnh sẽ thường xuyên từ ban công chui qua cửa trèo vào, bình thường Hứa Hạc sẽ mở cửa sổ ra một khoảng nhỏ, dùng mành che lại, không cho Vương Tu biết.

Kỳ thật Vương Tu biết, chẳng qua mở một con mắt, nhắm một con mắt mà thôi.

“Không được!” Hứa Hạc nghĩ đến những việc đã trải qua trước kia liền tức giận, nghẹn tới không nín được.

Cậu cố bình tĩnh, lắc lắc chân nói, “Chân tôi đau, anh giúp tôi mua rượu thuốc đi.”

Theo thống kê, đa số mọi người không thể chịu đựng nhất chính là người khác hô to gọi nhỏ với mình, sai khiến mình làm việc.

Nếu là Hứa Hạc, có người sai khiến cậu như vậy, cậu đã sớm trở mặt.

Nhưng Vương Tu giống như không biết giận, thật sự chạy đi mua rượu thuốc cho cậu, không cần nói đã cầm cổ chân cậu xoa nhẹ.

Vị trí của Hứa Hạc từ trên mặt đất biến thành trên bàn, Vương Tu ngồi ở trên ghế, nghiêm túc xoa rượu thuốc trên chân cậu.

Bởi vì rượu thuốc phải xoa cho ngấm mới có thể đánh tan máu ứ, thế nên cần dùng lực khá lớn, Hứa Hạc cảm giác mắt cá chân dần nóng lên.

Chân cậu trắng nõn, thon dài tinh tế, bị xoa đau sẽ đạp lên ngực Vương Tu, Vương Tu cũng không ngại bẩn, sợ chân cậu giơ khó chịu, cố ý dịch lên trước để cậu dẫm lên.

“Chân kia cũng đau, anh giúp tôi xoa luôn đi.”

Chân dù trắng thì vẫn là chân,  cậu sỉ nhục Vương Tu như vậy mà hắn còn chưa từ bỏ ý định?

Sự thật chứng minh Vương Tu thật sự không phải người bình thường, không những không hết hy vọng mà còn xoa đến là hăng say.

Hứa Hạc: “……”

Thật ra tên này trừ bỏ ham muốn khống chế quá mạnh, quản quá rộng, hơn nữa trong lòng có bệnh, còn lại đều khá tốt, trước nay không khiến cậu ủy khuất, hơn nữa còn có thể muốn gì được nấy.

Cậu chuẩn bị muốn xem tiểu thuyết, Vương Tu đã lấy sẵn cho cậu, bụng vừa hơi đói, Vương Tu đã làm xong cơm, vừa định uống chút đồ uống, Vương Tu đã chuẩn bị tốt vài loại trà sữa, hỏi cậu muốn uống loại nào?

Có đôi khi Hứa Hạc suy nghĩ, bị hắn chiều thành như vậy, còn lấy danh nghĩa dưỡng bệnh giam lại ba năm, vì sao không điên? Vì sao không tự sát?

Sau lại cẩn thận suy nghĩ, truyện tranh chưa truy xong, tiểu thuyết chưa đọc xong, Spider Man 5 còn chưa ra, mèo cũng chưa hít đủ, còn có rất nhiều món ngon chờ cậu, sao lại muốn chết?

Mới không cần chết đâu. (@ ̄- ̄@)