Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 49: Đỏ mặt




Năm nay Vương Tu gặp nhiều tai nạn, lâu lâu lại sinh bệnh, nào là cảm mạo, rồi bệnh kén ăn, hiện tại lại ho khan, rõ ràng không chú ý sức khoẻ.

Nói về sức khoẻ, trước kia sức khoẻ Hứa Hạc cũng không tốt, nhưng cậu không giống Vương Tu, Vương Tu là do tự hắn làm ra, còn cậu là do quá bận.

Còn luôn lừa Vương Tu nói là trí thức thì không cần sức mạnh, dựa vào sức mạnh chỉ là vũ phu, dựa vào trí não mới có thể chinh phục thế giới.

Kỳ thật Vương Tu đã sớm đã nhìn ra, dù sao hai người bọn họ ở chung không phải một ngày hai ngày.

Đặc biệt là mỗi lần quân huấn, huấn luyện viên tự cho là thông minh, tách nữ sinh và nam sinh ra tập riêng, ví dụ như hít đất, một nằm ở dưới, một người chống đẩy bên trên, không chịu đựng nổi thì xấu hổ thôi.

Khi đó vừa mới vào đại học, Vương Tu mượn quan hệ của ba hắn để vào cùng lớp với Hứa Hạc, còn có Trương Nam Sinh.

Trương Nam Sinh cái bóng đèn cỡ bự này muốn tập cùng Hứa Hạc, nhưng Vương Tu lôi kéo Hứa Hạc nhất định phải tập cùng hắn, vì thế hai người bọn họ thành một đội.

Lúc giảm béo Vương Tu thường xuyên hít đất nên không lạ gì, quen cửa quen nẻo một hơi làm xong, đến phiên Hứa Hạc, cậu mới chỉ làm chưa đến mười cái mà cánh tay đã run rẩy, mồ hôi trên trán chảy không ngừng.

Trong lòng Vương Tu biết rõ đây là cơ thể hư nhược, nhưng không phải kiểu yếu giống hắn, trước kia hắn là thiếu rèn luyện, mập giả tạo, còn Hứa Hạc là thiếu máu, thiếu thời gian nghỉ ngơi.

Hứa Hạc chống được mười hai cái, thật sự không chịu nổi nữa, ph.ịch một tiếng nằm đè trên người Vương Tu, “Mệt quá.”

Hai người bọn họ mặt dán mặt, ngực dán ngực, gần đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của Hứa Hạc.

Vương Tu lập tức đỏ mặt, “Hứa Hạc em đừng như vậy, đây là nơi công cộng, sẽ có người thấy.”

“À.” Hứa Hạc gian nan chống đỡ thân thể, “Em đứng lên đây.”

Vương Tu vội vàng ôm lấy eo cậu, kéo cậu xuống, “Anh nói giỡn, em đừng nghĩ thật.”

Hứa Hạc cũng chỉ cười.

Trừ quân huấn không chịu được ở ngoài trời quá lâu, Hứa Hạc còn chơi bóng rổ nửa đánh nửa thôi, bóng đá cũng không đá được, hầu như các vận động cơ bản đều không làm được, chỉ có thể bơi lội, chơi chạy tiếp sức, 100 mét các loại.

Mà lần đó nắng quá lớn, chạy quá nhanh khiến cho tim đập gia tốc, hôn mê bất tỉnh.

Khi đó Vương Tu sợ hãi cõng cậu đến phòng y tế kiểm tra, kết quả tra ra thiếu máu, dinh dưỡng không đủ, cộng thêm thiếu nghỉ ngơi, thiếu ngủ nghiêm trọng, còn có chút áp lực tâm lý.

Những điều này trước nay Hứa Hạc chưa từng nói ra, dù sao cậu luôn cho người ta cảm giác rạng rỡ, khỏe mạnh, rất có cảm giác an toàn, không nghĩ tới người như vậy cũng sẽ có áp lực tâm lý.

Kỳ thật trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy làm sao có thể không có áp lực tâm lý, chỉ là Hứa Hạc giấu quá kỹ, người khác không nhìn ra mà thôi.

Nhưng cậu càng như vậy càng dễ dàng nghẹn ra bệnh, cậu không nói người khác cũng không biết giúp từ chỗ nào.

Cuống đến độ Vương Tu bắt cậu chuyển tới bệnh viện lớn, kiểm tra thân thể toàn diện, vốn dĩ chỉ là thiếu dinh dưỡng, một hai phải bắt cậu đi soi dạ dày, khoa nội khoa ngoại đủ cả.

Khi đó cơ thể Hứa Hạc không tốt, phải chạy từ đông sang tây từ dưới lên trên trong bệnh viện, hắn liền đỡ Hứa Hạc đi từng nơi xem bệnh.

Hứa Hạc cũng ngoan, sắc mặt tái nhợt, nửa dựa vào đầu vai hắn, không bao lâu liền ngủ mất khiến Vương Tu đau lòng muốn ch.ết.

Sau đó hắn lại ôm Hứa Hạc đang ngủ say chạy sang khoa Tâm lý, trình bày đơn giản tình huống của Hứa Hạc với bác sĩ, bác sĩ nói thói quen sinh hoạt của Hứa Hạc không tốt, trong thời gian dài như vậy sẽ khiến thân thể mỏi mệt, dẫn đến bệnh trầm cảm linh tinh.

Dọa Vương Tu phải nhìn chằm chằm cậu hơn, luôn đến chỗ làm của cậu quấy rối, không cho cậu đi làm, muốn cậu ăn cơm, thả lỏng, đi chơi linh tinh.

Cũng từ khi đó hắn bắt đầu tập nấu canh muốn bồi bổ cho Hứa Hạc.

Rõ ràng không có thiên phú mà còn nhất quyết phải làm, kết quả làm ra rất khó uống, bọn Trương Nam Sinh vừa nghe hắn mang đồ đến đã bị dọa chạy.

Chỉ có Hứa Hạc vẻ mặt vô tội chớp mắt, “Không phải khá tốt sao? Các cậu làm sao vậy?”

Sau đó mặt không biểu cảm uống vào, Trương Nam Sinh mắng to biến thái, khó uống như thế còn cố uống.

Vương Tu không phục, lại bị nhiều người nói đến hoài nghi, bèn tự mình bưng lên uống một ngụm, sau đó đã bị chính mình dọa sợ, “Má ơi, khó uống quá, Hứa Hạc sao em còn uống!”

Nói rồi chạy vào toilet phun ra, Hứa Hạc thật ra vẫn bình tĩnh múc thêm một chén nhỏ, “Bỏ nhiều đồ bổ cùng thuốc bổ như vậy, nấu lâu đương nhiên khó uống.”

Vương Tu sửng sốt, “Em đều biết?”

“Em có phải đồ ngốc đâu.” Hứa Hạc đảo canh.

Vì sợ cậu phát hiện nên lúc nấu xong hắn đều vớt hết nguyên liệu ra, hoặc là cắt thành mảnh nhỏ, cố ý để cậu không phân biệt được là cái gì, nhưng Hứa Hạc là ai?

Cậu ngậm thìa vàng sinh ra, có đồ bổ gì mà chưa từng ăn?

“Mỗi lần anh múc canh cho em đều khẩn trương như thế, em còn tưởng anh hạ xuân dược.” Nếu không phải cơ thể cậu quá hư nhược, lại biết bản tính Vương Tu, cậu nhất định không dám uống.

Vương Tu nhìn như hồ nháo nhưng thật ra rất hiểu chuyện, làm cái gì cũng là vì cậu, tuyệt đối sẽ không hạ xuân dược hại cậu.

Hắn nhận định muốn bên cạnh Hứa Hạc cả đời, không phải chơi nhất thời, cho nên nhọc lòng với cậu, khống chế cũng hơi nghiêm.

“Hứa Hạc, em giận anh sao?” Vương Tu không tranh công, ngược lại lo lắng hỏi.

Phốc!

Hứa Hạc đột nhiên cười, “Một nồi này tốn vài vạn đấy, dù hiện tại ba của anh đối tốt với anh, nhưng một tháng có thể cho anh bao nhiêu tiền?”

Một trăm vạn? Một ngàn vạn? Mỗi ngày hắn hầm một nồi, một tháng tốn bao nhiêu tiền?

“Anh quan tâm quá nên loạn, sao em có thể trách anh được.” Hứa Hạc kêu hắn tới gần, kéo cà vạt để hắn cúi xuống, ngửa đầu hôn hắn.

Tuy nói vậy nhưng nguyên liệu vài vạn bị Vương Tu làm hỏng như vậy đúng là rất đáng tiếc.

Vương Tu thật ra không thèm để ý, ngược lại bởi vì được khen thưởng nên càng thêm tích cực quan tâm Hứa Hạc.

Thí dụ như mùa đông Hứa Hạc đàn dương cầm đến ngón tay cứng đờ, hắn liền bưng nước ấm tới để cậu ngâm tay.

Còn giúp Hứa Hạc làm bài tập, nhận thầu hộp cơm sáng trưa chiều của Hứa Hạc, Hứa Hạc không chịu nghỉ việc, hắn dứt khoát đi theo cậu cùng làm, vì lo lắng Hứa Hạc mệt nên chuyện gì hắn cũng cướp làm.

Cho nên nể mặt những chuyện hắn làm trước kia, cậu đành miễn cưỡng đi xem hắn đã chết chưa vậy.

Hứa Hạc thừa dịp ca tối nghỉ ăn cơm, bớt thời giờ đi xem hắn, lúc mở cửa Vương Tu còn tưởng lại là thư ký nên đầu cũng không nâng, tiếp tục ký tên vào văn kiện, vừa ký vừa lớn tiếng ho khan, “Tôi bị bệnh! Không ai quan tâm a!”

Xong rồi lại tiếp tục xem văn kiện.

Hứa Hạc: “……”

Xem ra cậu lo bò trắng răng rồi, hắn vẫn tung tăng nhảy nhót, còn có thể xử lý văn kiện. Chỉ là đầu óc hơi trì trệ, hình tượng ông chủ lớn cũng không cần nữa, ở chỗ này kêu loạn.

Bên ngoài đều đang bàn tán có phải ông chủ mới có tật xấu gì hay không, ngày thường nhìn rất đứng đắn, mới mấy ngày đên hôm nay liền lòi tật xấu.

Hứa Hạc thuận tay đặt cơm bưng tới trên bàn, không rên một tiếng quay người, mới vừa đi vài bước, Vương Tu đột nhiên kêu lên, “Đừng đi!”

Hắn vừa mới thoáng nhìn, phát hiện là Hứa Hạc liền lập tức buông văn kiện chạy tới, từ phía sau ôm lấy Hứa Hạc, “Anh bị bệnh, ho nghiêm trọng như vậy mà giờ em mới đến xem.”

Nghe ngữ khí giống như bị ủy khuất vô cùng lớn, vì ho nhiều nên giọng vừa khàn vừa run.

“Không phải chưa ch.ết sao?” Hứa Hạc nắm lấy cổ tay hắn muốn kéo ra, nhưng Vương Tu ôm rất chặt, còn đẩy cậu đi tới cửa, thuận tay giữ cửa khóa trái, sau đó vẻ mặt vô tội nhìn cậu, “Anh cái gì cũng chưa làm.”

Hứa Hạc: “……”

Trợn mắt nói dối.

Vương Tu không chút chột dạ, gắt gao ôm eo cậu, “Hứa Hạc, anh nhớ em quá, hai ta đã bốn tiếng không gặp rồi.”

Hứa Hạc: “……”

“Mới bốn tiếng?” Hai người bọn họ buổi sáng tách ra, Hứa Hạc mang đồ về nhà dọn dẹp, sau đó cậu đến công ty, phát hiện văn phòng giám đốc ở lầu 1 đã bị trưng dụng thành văn phòng cho ông chủ mới.

Lại còn vô cùng gấp gáp để giám đốc dọn ra ngay, hắn cùng số 3 dọn vào.

Số 3 đáng thương, ngày hôm qua bị Vương Tu khóa trong văn phòng, cứ như vậy qua một đêm.

Hôm qua lúc Vương Tu nghe số 2 báo cáo vốn dĩ đang tăng ca, nghe xong hắn vội vàng đi ra ngoài, căn bản không quay đầu lại xem số 3 một cái.

Tâm tư của hắn tất cả đều đặt trên người Hứa Hạc, chỉ nhớ rõ lần trước cõng Hứa Hạc rất nhiều lần suýt rơi xuống, vì thế vội vàng mua một cái khăn quàng cổ lớn, bọc Hứa Hạc lại sợ cậu bị quăng ngã.

Từ lần Hứa Hạc té xỉu đó, hắn đối xử với Hứa Hạc vô cùng cẩn thận, giống như nâng niu bình sứ, sợ rơi vỡ, nuôi còn kỹ hơn nuôi con gái.

Cũng là từ khi đó hắn cảm thấy Hứa Hạc là người, không phải thần, cũng sẽ yếu ớt, sẽ sinh bệnh, sẽ khổ sở.

Trước kia Hứa Hạc ở trong mắt hắn là vạn năng, không gì làm khó được cậu.

Tình cảm của hắn đối với Hứa Hạc không chỉ có tình yêu mà còn có sùng bái cùng tín nhiệm.

Nhưng trước kia hắn chỉ muốn ỷ lại Hứa Hạc, cái gì cũng dựa vào cậu, hiện tại hắn muốn bảo vệ cậu, không để cậu chịu tổn thương.

Khoảng thời gian trước Hứa Hạc vẫn đang giận dỗi hắn, hắn phải lén lút đối tốt với cậu, hiện tại Hứa Hạc đã tha thứ khiến hắn càng thêm to gan, cả ngày lượn lờ trước mặt cậu, quang minh chính đại mở đặc quyền cho Hứa Hạc.

Phát hiện điều hòa không mở thì lập tức mắng giám đốc, phát hiện trà sữa chỉ cung cấp cho khách, chỉ có hôm nào không có khách thì nhân viên mới được uống, lập tức lại mắng giám đốc.

Phát hiện trái cây cùng đồ dùng phát xuống phần lớn bị nhóm quản lý chiếm mất, nhân viên chỉ được một phần nhỏ, hắn tức giận trong cuộc họp mắng hơn nửa giờ, khiến nhóm quản lý như đi trên miếng băng mỏng, mỗi bước đều phải đi cẩn thận.

Bên kia Vương Tu phát giận xong, quay đầu lại bắt đầu tiếp tục xoát mặt, một lát chạy ra lấy chén nước, một chốc khẩn cấp mở cuộc họp nhỏ, chốc lát lại đi thị sát một lần, một ngày lượn lờ trước mặt Hứa Hạc rất nhiều lần, đừng nói là bốn tiếng, 40 phút cũng chưa đến.

Vương Tu bị cậu vạch trần thì hơi đỏ mặt, “Đại khái là bốn tiếng.”

Hứa Hạc đẩy hắn ra, dựa vào bàn làm việc trêu mèo, so sánh với Vương Tu vẫn là số 3 đáng yêu hơn.

Vương Tu giữ cửa khóa, Hứa Hạc một chốc một lát không ra được, hắn cũng không bắt buộc phải ôm cậu, tùy ý để cậu đẩy ra, ngồi vào trước bàn xắn tay áo ăn cơm.

Tuy là ông chủ nhưng không quá bắt bẻ, hắn ăn giống nhân viên, bốn món một canh.

Bên cạnh còn có một chén thuốc tản ra hương thơm nhàn nhạt, Vương Tu chỉ ăn thức ăn, cơm cùng thuốc thì không đụng vào.

“Từ khi nào bắt đầu kén ăn?” Hứa Hạc một bên ôm mèo, một bên không chút để ý hỏi.

Vương Tu sửng sốt, Hứa Hạc không để ý hắn nhưng vô cùng hiểu biết hành động của hắn, “Đã nhiều năm rồi.”

Hắn ch.ết muộn hơn Hứa Hạc hai năm, lại sống lại sớm hơn cậu hai năm.

Trong bốn năm này hắn thành thục hơn, nhìn thấu rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều, trong đó quý giá nhất là Hứa Hạc.

Vốn dĩ hắn rất ỷ lại Hứa Hạc, Hứa Hạc sau khi biến thành người thực vật ăn không ngon, hắn cũng ăn không ngon, Hứa Hạc không uống nước, hắn cũng không uống nước.

Các chỉ số cơ thể Hứa Hạc chậm rãi giảm xuống, rất kỳ quái, chỉ số cơ thể hắn cũng ở dần giảm xuống, Hứa Hạc không chống được quá hai năm thì mất, hắn cũng không chịu nổi hai năm.

Thật trùng hợp, hai người bọn họ một trước một sau tắt thở, trước khi ch.ết vẫn còn nắm tay.

Những điều này Hứa Hạc đều không biết, cậu ra đi nhẹ nhàng, sống lại vào thời điểm tất cả mọi chuyện chưa phát sinh, tất nhiên không để ý đến những chuyện trước kia.

Nếu cậu không hỏi, với tính cách của Vương Tu có đánh ch.ết hắn cũng không nói ra.

“Lúc em không ở đã xảy ra chuyện gì?” Hứa Hạc đoán được chuyện này có ẩn tình liền thuận miệng hỏi.

“Em thành người thực vật.”

Năm 2018, một cái buổi tối thật bình thường, Hứa Hạc đàn dương cầm xong không nhịn được cơn buồn ngủ, ngả trên giá dương cầm ngủ mất.

Vương Tu nhìn thấy trong máy theo dõi, sau khi xác định cậu đã ngủ say thì bế lên giường, hôm sau giống như bình thường gọi cậu dậy.

“Hứa Hạc, ăn cơm thôi em.”

Hứa Hạc không có phản ứng nào, tư thế vẫn giống hôm qua.

Vương Tu nhẹ nhàng đẩy cậu một chút, cơ thể nằm nghiêng của Hứa Hạc đột nhiên ngã xuống như mất đi sinh mệnh, nửa người đỏ lên khác thường.

“Hứa Hạc, ăn cơm.”

Vương Tu giống như không nhìn thấy, kiên trì muốn gọi cậu dậy, hắn gọi một lần lại một lần, vừa kiên nhẫn vừa ôn nhu, đáng tiếc Hứa Hạc không có động tĩnh.

Không giống ngày thường không kiên nhẫn nhìn hắn, hoặc là chỉ cái bàn ý muốn hắn bế ra bàn.

Cậu tựa như mỹ nhân ngủ, lẳng lặng ngủ say, an tĩnh lại xinh đẹp, nụ hôn chân ái cũng không thể khiến cậu tỉnh giấc.

“Hả?” Hứa Hạc nhíu mày, “Vậy không phải tiện nghi cho anh sao?”

Người thực vật không có năng lực hành động, muốn lăn lộn thế nào không phải đều do Vương Tu sao?

“Nói!” Cậu nheo mắt, “Anh làm cái gì với cơ thể em?”

Vương Tu không biết nghĩ tới cái gì mà đỏ mặt.

Chăm sóc người thực vật thật ra rất phiền toái, bởi vì người thực vật không có năng lực hành động nhưng vẫn có nhu cầu sinh lý.

Vẫn cần ăn, cần uống, sau khi Hứa Hạc biến thành người thực vật thì hệ tiêu hoá không theo kịp, một lần chỉ có thể ăn một chút, trong chốc lát lại tiếp tục bón, bác sĩ nói ăn được sẽ có ích cho sức khỏe.

Vì thế hắn chia ba bữa cơm của Hứa Hạc thành sáu bữa cơm, cách mấy tiếng sẽ bón một lần, mỗi lần chỉ ăn một chút, còn không thể ăn đồ nguội, cũng không thể ăn thừa.

Nước cũng vậy, quá nóng hoặc quá lạnh sẽ không tốt cho cơ thể.

Cũng không thể nằm quá lâu, nếu không cẩn thận sẽ giống buổi sáng hôm đó, nửa người thiếu chút nữa bị ép hỏng.

Từ khi Hứa Hạc biến thành người thực vật, cơ bản 24 giờ hắn cũng không dám rời đi, sợ Hứa Hạc xuất hiện vấn đề, buổi tối đặt bảy tám cái báo thức, một lúc phải giúp Hứa Hạc trở mình.

Buổi sáng bón cơm, bón nước, mang ra phơi nắng, buổi chiều cột vào người mình, ôm cậu ở trong phòng hoạt động, tránh cho hỏng các cơ.

Buổi tối còn phải làm mát xa toàn thân cho cậu, để tránh cơ bắp héo rút, tắm rửa vô cùng cẩn thận, trong phòng ngủ và phòng tắm che kín mới ôm cậu đi tắm rửa, tắm không bao lâu phải nhanh chóng ôm cậu ra, sợ cảm lạnh.

Mỗi ngày bớt thời giờ nói nói chuyện với cậu, bởi vì chỉ có mình hắn, đoạn thời gian đó Vương Tu cơ hồ đánh mất năng lực nói chuyện, phần lớn thời gian đều là hắn kể các tin tức cho Hứa Hạc nghe, chờ mong một ngày Hứa Hạc có thể tỉnh lại.

Sau một ngày bận rộn, thú vui lớn nhất của Vương Tu chính là hầu hạ Hứa Hạc lên giường, thay váy cho cậu, bên trong không mặc quần áo, sau đó chui vào váy, dùng đèn pin soi vào phía sau bôi thuốc cho cậu.

Hứa Hạc nằm nhiều, chỗ đó phải được chăm sóc cẩn thận, không thì sẽ hỏng mất.

Trừ chỗ đó, Vương Tu chăm sóc nhiều nhất là tay và chân, tay phải đàn dương cầm, chân là căn nguyên của cơ thể, chăm sóc chân tốt thì cơ thể sẽ không quá kém.

Tay Hứa Hạc vốn dĩ rất đẹp, bị hắn che ở trong tay áo giữ cho ấm áp nên luôn trắng hồng xinh đẹp.

Chân cậu cũng bị hắn cố tình che ở trong quần, hắn đặt làm quần áo dài, có thể để tay cùng chân vào trong tay áo và ống quần, phía dưới kéo khóa kín, đảm bảo không khiến Hứa Hạc bị lạnh.

Nhưng chân Hứa Hạc vẫn luôn không ấm lên, cho dù mỗi ngày đều ngâm chân cũng không tốt hơn.

Đặc biệt qua buổi tối, hôm sau sờ vào chỉ thấy lạnh lẽo, lúc đầu hắn để một cái chườm ấm chân trong ổ chăn, sau lại phát hiện gan bàn chân Hứa Hạc bị nóng làm bỏng, nên không làm như vậy nữa.

Nếu Hứa Hạc lạnh, hắn sẽ kẹp chân cậu giữa hai chân mình, ngẫu nhiên cũng làm một ít chuyện ngượng ngùng, nhưng đa số vẫn là đơn thuần làm ấm chân.

Hứa Hạc bị bệnh, lại không thể thường xuyên tắm rửa, nhưng vẫn có thể lau người, lau xong hắn sẽ bôi bôi kem dưỡng toàn thân cho cậu.

Từng lớp từng lớp, bắt đầu từ mặt Hứa Hạc cho đến đầu ngón chân, tuy sống như thế rất mệt, nhưng lạc thú càng nhiều hơn.

Đương nhiên việc này không thể nói cho Hứa Hạc, Hứa Hạc sẽ đập ch.ết hắn.

“Kỳ thật cũng chỉ là mỗi ngày nắm tay, hôn môi, thi thoảng sờ một chút, thường thường lăn giường, trừ những cái đó anh không làm gì cả.”

Hứa Hạc: “……”

Trừ những cái đó còn có cái gì sao?