Edit: Peach Flower
Beta: Peach Flower
-----------------------------------------------------------------------------
Tới gần kỳ thi cuối học kì, trong khoa có không ít người nước đến chân mới nhảy, Hạ Thập tuy rằng mỗi ngày đều đi làm thêm, nhưng thành tích học tập không hề bị suy giảm, cơ sở của cô vô cùng vững chắc, chỉ cần ôn qua một chút là được. Hai công việc làm thêm cũng không vội, trừ những ngày phải ôn tập, Hạ Thập cũng tìm thêm một chút việc vặt khác. Tất cả đều vì cuộc sống thế nên cô rất liều mạng, thế nên bạn cùng phòng Đặng Hồng Ngọc nói, nếu công trường có tuyển nữ học sinh làm thêm, có khi Hạ Thập liền xin đi làm. Hạ Thập nghĩ ngợi vài phút, thế nhưng trong lòng cảm thấy Đặng Hồng Ngọc nói vài phần cũng có lý, bởi vì chỉ cần có tiền thì cô sẽ đi làm, lời này không sai.
"Tuổi còn trẻ, cần gì phải khổ cực như vậy, cậu nhìn xem cả người cậu đều mang bộ dạng một bà cụ non."
Đặng Hồng Ngọc với khuôn mặt tinh xảo vô cùng không vừa lòng với hình tượng của bạn cùng phòng. Chẳng sợ nàng cả ngày mỉm cười chỉ ra nhân, trong mắt lại là bọn hắn xem không hiểu thâm trầm cùng tối nghĩa, một điểm tinh thần phấn chấn đều không có.
"Không sao, dù sao tớ cũng là nhàn rỗi không có việc gì làm." Hạ Thập rũ mắt chậm rãi nói.
Mỗi người đều có cái khó xử của bản thân, nhóm bạn cùng phòng của Hạ Thập cũng đều biết một điều rằng cuộc sống của cô tương đối khó khăn, cũng không thể thảo luận sâu về điều này.
"Buổi tối cậu còn đi cửa hàng máy tính Dương Quang không?" Đặng Hồng Ngọc hỏi sang chuyện khác.
Hạ Thập gật gật đầu, cô đi qua bên kia có thể tránh phải tiêu tiền, cũng có thể tự học mà không phải đến lớp, xem như vẹn cả đôi đường.
"Tớ ở khoa chúng ta luôn nghe được các thầy cô giáo khích lệ cậu, nói ở gần cậu cũng có rất nhiều người lợi hại."
"Tớ còn kém xa, các đàn anh, đàn chị so với tớ đều giỏi hơn rất nhiều." Hạ Thập lắc đầu nghiêm cẩn giải thích.
Đặng Hồng Ngọc vừa nghe, bỗng nhiên nhớ tới lời một vị giáo viên, lập tức thuật lại cho Hạ Thập nghe:
"Giáo viên bọn tớ nói có thể làm tại cửa hàng máy tính Dương Quang tương lai nhất định sẽ thành tài, có tác phẩm lớn. Các tiền bối trước cũng đều như vậy, đến giờ đàn anh Triệu còn có cậu đều là người đáng chú ý trong học viện nha!"
Nói xong cô ấy còn thần bí bồi thêm một câu:
" Tiểu Thập có thể mang theo tớ đi làm thêm được không? Tớ cũng có chí lớn nha!"
Hạ Thập không nhìn ra được là cô ấy đang đùa, suy nghĩ một lúc liền nói:
"Ông chủ hiện tại hình như không cần thêm nhân viên, nếu không tớ có thể tìm đàn anh Triệu để đề cử cậu nhé."
Đặng Hồng Ngọc thấy cô tưởng thật, lập tức bật cười:
"Tớ biết, tớ chỉ nói đùa thôi. Giáo viên nói ông chủ kia tinh lắm, mà học trưởng toàn đề cử những đàn em khoá dưới tốt nhất, toàn bộ nhân tài đại học J có vài người, anh ấy kéo đi qua đó hết luôn rồi."
Hạ Thập cảm thấy hơi ngượng ngùng vì lời nói ý ở ngoài lời của cô ấy:
"Trình độ của tớ cũng ở mức thông thường thôi, không tính là gì."
Lời này có thể xem như cô đang khiêm tốn, ở bất cứ lĩnh vực nào thì họ đều chú ý tới những người có thiên phú, đã học cùng nhau hơn một năm, cũng cơ bản nhìn ra được ai là thực sự có năng lực. Tuy rằng hiện tại Hạ Thập so với vài vị khoá trên còn kém không ít, nhưng bắt kịp bọn họ lại là chuyện sớm hay muộn thôi. Kể ra cũng lạ, năm trước đó khoa bọn họ nữ sinh ít ỏi đến đáng thương, không biết sao năm nay lại thế này, tuyển vào không ít con gái, hơn nữa bộ dáng cũng ổn, mà sau khi khai giảng một tháng Hạ Thập liền "nghiền nát" mọi người, khiến người ta càng thêm mỏi mắt mong chờ với khoá này.
- -------------------------
Cửa hàng máy tính Dương Quang cách trường học không quá xa, Hạ Thập nếu không vội thì sẽ đi bộ chậm rì rì qua, có đôi khi còn có thể nhìn trên đường mọi người đi lại rất hạnh phúc. Đến cửa hàng, đàn anh Triệu vừa lúc ở kia sửa máy tính. Thật ra bọn họ đều là người chuyên về trình tự -phần mềm, nhưng ở trong tiệm cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần máy tính hỏng thì phải đi sửa. Bởi vì thế Hạ Thập cũng đi theo đàn anh Triệu học được vài thứ, đối với máy tính lại càng hiểu biết sâu hơn.
"Tiểu Hạ đến đây, em đến xem, về sau gặp phải tình huống như vậy còn biết cách mà xử lý." Triệu Khôn hai tay đang bận rộn, chỉ có thể dùng đầu ngoắc ngoắc ý bảo cô đến gần.
"Vâng."
Triệu Khôn là điển hình cho mẫu đàn ông cuồng công việc, nói xong liền cúi đầu tiếp tục làm, Hạ Thập cũng không phải người nói nhiều. Hai người nói chuyện ngay cả một câu vô nghĩa cũng không có, đã nói nhất định là thuật ngữ chuyên nghiệp, chị gái nối mạch điện đứng ở bên nhìn mà phấn khích không thôi. Hai người này giống như đang diễn phim đặc công, cô nói anh động thủ, không khí nghiêm túc lại hài hoà.
"Từ học kì sau anh sẽ không đi làm thêm nữa, phải đi ra ngoài thực tập, em nếu có vấn đề gì cũng có thể gọi điện thoại tới hỏi anh." Triệu Khôn đem máy tính trong tay lắp ráp lại, như có như không nói.
"Vâng." Hạ Thập gật đầu, công việc này đã giúp cô có được như bây giờ, Triệu Khôn cũng đã cùng cô đánh ra chiếc châm dự phòng, giống như là người mới tiếp nhận kiến thức từ những người lão làng, mong cô ở cửa hàng máy tính Dương Quang thực hành mười năm.
Nhân viên nối mạch điện nhàm chán, vô nghĩa đứng ở bên thực ra là bà con xa của ông chủ, họ Dương, tên Dương Đồng. Cô ấy bằng cấp không cao, hơn nữa chân lại có chút vấn đề, đi xin việc làm đều vấp phải trắc trở, cuối cùng lại tìm được ông chủ Dương. Cũng may cô ấy có giọng nói ngọt ngào, lại có tính nhẫn nại, cuối cùng được ông chủ Dương giao cho công việc nối mạch điện. Hiện tại danh tiếng của cửa hàng ngày càng lớn, phần công việc của cô ấy cũng ngày càng nhiều, tính ra một ngày cũng không được nghỉ ngơi bao lâu. Lại nói, vừa mới nghỉ ngơi nửa giờ thì Dương Đồng lại phải nhận điện thoại:
"Vâng, chào ngài, chúng tôi là Cửa hàng máy tính Dương Quang, xin hỏi ngài có nhu cầu gì sao ạ?"
Giọng nói Dương Đồng tươi ngọt, trình độ tiếp khách lại rất cao, có thể loại bỏ những xao động tâm lý của khách hàng, dù sao khách gọi điện thoại đến đa phần là máy tính có trục trặc, tâm tình của bọn họ cũng không được tốt.
"Máy tính của tôi lại hỏng rồi, có thể tìm giúp tôi một nhân viên đi lại sửa một chút không? Tôi đang cần gấp."
Dương Đồng bị âm thanh trầm thấp, từ tính của đầu bên kia làm chấn động. Cô vòng vo chuyển dây điện thoại, do dự hỏi:
"Là Thời tiên sinh sao?"
"Đúng vậy. Có nhân viên nào rảnh đi qua xem không?"
Thời Duật day day trán, trên vẻ mặt đẹp trai đều là bất đắc dĩ. Anh chẳng qua là muốn vẽ mấy chương truyện tranh để giao cho tạp chí, mệt mỏi liền thuận thuận tay dùng máy tính chơi trò chơi, ai biết là lại hỏng rồi.
"Có rảnh, Thời tiên sinh ngài chờ một chút, chúng tôi lập tức cho nhân viên đi qua."
Dương Đồng treo điện thoại, gọi Hạ Thập lại. Lần trước cô ấy đi một lần, nên lần nay qua cũng tương đối thuận tiện.
"Tiểu Hạ, Thời tiên sinh lần trước máy tính lại có vấn đề, em đi giúp anh ấy nhìn một chút."
Hạ Thập chần chờ nghĩ nghĩ nói:
"Em đem máy tính của anh ấy sửa tốt lắm mà, còn thuận tay gia cố một chút nữa, nhanh như vậy liền xuất hiện vấn đề ư? Anh ấy có nói máy tính bị như nào không?"
Dương Đồng ngây người một chút:
"A, chị quên mất!"
Vị Thời tiên sinh kia giọng thật sự rất dễ nghe, vừa này khi nói chuyện với anh trong đầu Dương Đồng luôn hiện lên hình ảnh anh ở cửa hàng ngày hôm ấy.
"Được rồi, em đi qua đó sau đó hỏi lại cũng được."
Hạ Thập chỉ có thể gật đầu, thu thập đồ một chút rồi mau chóng đi qua. Bởi vì lần trước đã đến một lần, Hạ Thập lúc này đã quen đường nên cực kì thuận lợi đi đến nhà anh, ấn vang chuông cửa.