Edit: Peach Flower
Beta: Peach Flower
----------------------------------------------------------------------------
Hạ Thập vừa đẩy cửa ra, ba cô bạn cùng phòng đã tắm rửa sạch sẽ trèo lên giường, người thì lướt Weibo, người thì đọc truyện.
"Bây giờ đã 10 rưỡi rồi, mau tắt đèn đi thôi. Hạ Thập cậu nhanh lên một chút" Tạ Văn Vũ ló đầu ra khỏi màn nghiêm túc nói.
Hạ Thập mỉm cười gật đầu: "Mình biết rồi."
Chờ đến khi cô tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo đi ra thì ký túc xá chỉ còn một màu tối đen, đâu đó có chút ánh sáng phát ra từ chỗ Phù Tiểu Thanh. Tạ Văn Vũ vừa mới ngả lưng, chuẩn bị đi ngủ. Thấy Hạ Thập đi ra lại yên lặng bật đèn cảm ứng ở trên bàn lên cho cô.
"Cảm ơn." Hạ Thập ngẩng đầu nhẹ giọng nói. Tạ Văn Vũ ánh mắt nửa khép nửa mở "Ừ" một tiếng.
"Tạ cán bộ kỳ cựu buồn ngủ, Hạ Thập cậu cũng nhanh làm xong bài tập rồi đi ngủ sớm một chút đi." Phù Tiểu Thanh dựa lưng thẳng tắp vào vách tường chơi game, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Hạ Thập cũng chỉ cười cười đi ra ngoài giặt quần áo cho sạch sẽ.
Sau khi trở về, cô giúp Tạ Văn Vũ tắt đèn ngủ, bản thân lại ngồi vào bàn của mình, nhanh chóng hoàn thành bài tập trên máy tính. Một giờ sau, nến cũng đã tắt, lúc này ba cô bạn cùng phòng đã ngủ hai người, chỉ còn lại Phù Tiểu Thanh cũng đã nằm xuống một nửa, ngáp liên tục.
"Hạ Thập, tớ đi ngủ đây, cậu đi ngủ sớm một chút a!" Phù Tiểu Thanh trong ánh mắt xuất hiện vài giọt nước nhỏ giọng nói.
"Ừ." Hạ Thập cúi đầu đáp, sau đó chuyển ghế dựa vào toilet, lại thành thục mang cái bàn gấp ra. Bài tập hai ngày tích vào, cô làm một giờ cũng không thể hoàn thành hết, chỉ có thể ngồi trong toilet làm đủ bài tập rồi mới đi ngủ.
Cũng như các trường khác, đại học J cũng thuộc hội thiếu điện, vừa đến mười một giờ liền tắt đèn, đến mười hai giờ đêm thì ngắt luôn điện. Cũng may điều hoà ở ký túc xá lắp tại một đường dây dẫn khác, thế nên học sinh đến cả cơ hội khiếu nại cũng không có. Dù sao nhà trường cũng để mặc cho học sinh dùng điều hoà, không để cho tồn tại kiểu ngồi sát quạt điện khi mùa hè đến. Hành động ngắt điện này cũng chỉ vì phòng ngừa học sinh thức đêm xem máy tính, chơi điện thoại di động. Vì vậy phần lớn mọi người cũng chỉ là ngẫu nhiên oán giận hai, ba câu.
Năm nhất chương trình học cũng không như trong tưởng tượng của cô là rất khổ sở mà cơ bản toàn là an nhàn, rảnh rỗi. Sáng cuối tuần, Hạ Thập muốn đi làm thêm tại một tiệm đồ ngọt do bạn cùng phòng giới thiệu. Từ tối thứ hai đến tối chủ nhật, cô phải đến cửa hàng máy tính Dương Quang, đi làm hơn nửa năm đã khiến công việc này trở thành một thói quen của Hạ Thập. Tuy rằng cô kiếm được tiền sinh hoạt, nhưng thời gian học tập lại phải cắt bớt đi một chút.
Nếu muốn chú tâm hoàn toàn vào học tập ở đại học không tính là quá khó khăn, huống chi đa số mọi người đều có gia đình ở sau chống đỡ, nhưng Hạ Thập cô căn bản là không có nhà của chính mình. Cũng có một đêm trường học cho học sinh nghỉ hè, lúc ấy kí túc xá muốn đóng cửa, cô chỉ có thể chuyển đi ra ngoài.
"Cô phải đi tìm một nơi để làm thuê mới được!" Trước khi trèo lên giường Hạ Thập mơ mơ màng màng nghĩ.
Đến thứ bảy, Hạ Thập thức dậy sớm để đi ra ngoài. Hôm nay và ngày mai cô sẽ đi làm thêm ở tiệm đồ ngọt, cửa hàng này ở trung tâm thành phố vô cùng "hot", cũng nhờ Tạ Văn Vũ giới thiệu cho cô. Nghe nói ông chủ là cậu của cô ấy, vì vậy thật dễ dàng giúp Hạ Thập "đi cửa sau" vào làm.
Vừa bước chân vào cửa đã có một mùi sữa ngọt ngào tràn ngập trong khứu giác của Hạ Thập, cô nâng tay nhéo nhéo mũi một chút để bản thân mau chóng thích nghi với hương vị ngọt đậm này, sau đó mới tiến đến phòng thay đồ để mặc đồng phục.
"Oa, Tiểu Hạ cậu mau giúp tớ tiếp vị khách ngoài kia đi."
Triệu An An đẩy Hạ Thập, cô sớm đã ngửi thấy một mùi hương lạ, đoán chắc hôm nay tiệm sẽ tung ra sản phẩm mới liền muốn vào xem, biết đâu ăn vụng được một chút thì lại càng tốt. Khác với Hạ Thập, Triệu An An đến làm thêm bởi vì cô rất thích ăn những món điểm tâm ngọt, liền mang theo suy nghĩ "Gần quan được ban lộc" mà đi làm.
Hạ Thập là một người rất "vâng lời", cũng không quá quan tâm đến sản phẩm mới, đương nhiên sẽ không từ chối liền cười gật gật đầu đáp ứng.
Sáng sớm khách không tính là quá nhiều, điểm tâm ngọt tuy rằng rất được mọi người hoan nghênh, nhưng đa số đều đến vào buổi chiều hoặc chạng vạng tối, gần như không có ai sáng sớm sẽ đứng xếp hàng để ăn mấy đồ ngọt ngọt ngấy ngấy như vậy. Cho nên Hạ Thập đứng thẳng lưng ở quầy thu ngân, hai mắt đảo vòng quanh, trong đầu không ngừng sửa chữa vài cái số liệu.
"Hai cái bánh pudding."
Hạ Thập bị một bóng đen lớn che khuất ánh sáng, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì giọng nói trầm thấp đã vang lên.
Hạ Thập theo phản xạ ngẩng đầu lên mỉm cười sau đó nói:
"Vâng, xin ngài chờ một chút, tổng cộng là 50 tệ, ngài đóng gói mang về hay ăn ở đây ạ?"
Thời điểm đứng lấy tiền, Hạ Thập mới rảnh rỗi đánh giá vị khách kia. Anh đội một chiếc mũ lưỡi trai, mắt đeo kính dâm, chỉ có thể nhìn được ngũ quan ở bên dưới, cho dù như vậy thì cô vẫn cảm nhận đựơc vẻ đẹp kinh tâm động phách của anh.
Thời Duật hững hờ quét mắt nhìn tiệm đồ ngọt không lấy một vị khách, chậm rãi nói:
"Không cần đóng gói."
Quả nhiên tới sớm là chính xác, bình thường khách đứng xếp hàng rất đông, anh lại luôn muốn đóng gói trở về. Nhưng đợi khi đến khi về được đến nhà thì hương vị lại chẳng còn ngon nữa.
Vị khách mang mũ lưỡi trai bê pudding đến chỗ bàn, Hạ Thập nhìn chằm chằm lưng anh thấy chiếc đuôi ngựa nhỏ thò ra, bỗng nhớ được đối phương là ai.
"Hoá ra lại là Thời tiên sinh nha!" Hạ Thập thầm nghĩ. Vừa rồi anh mang mũ che đi một nửa khuôn mặt, cô cũng không phải một người quá tò mò nên không có đi nhìn trộm khuôn mặt của người ta.
Tuy rằng bản thân Hạ Thập làm thêm tại tiệm đồ ngọt, cũng hy vọng cửa hàng sẽ đông khách nhưng thực ra trong lòng cô vẫn không đồng ý hành động ăn đồ ngọt vào sáng sớm như này.
Thời Duật không có một chút quan tâm đối với ánh mắt "ngẫu nhiên" nhìn tới của Hạ Thập, dù sao mặt anh cũng che rất kĩ, cũng đã sớm miễn dịch với những loại ánh mắt như này. Hơn nữa, tâm trí của anh bây giờ toàn bộ đều dồn vào món điểm tâm ngọt hấp dẫn ngay trước mắt.
Cửa hàng điểm tâm Mật Đường không hổ danh là cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng, ngay cả món pudding quen thuộc cũng được làm tốt hơn so với các tiệm khác không biết bao nhiêu lần, bất kể là hương vị hay trang trí đều có thế coi là hoàn mỹ.
Thời Duật cầm thìa nửa ngày cũng không ăn, cái bánh này thực sự hợp với gu thẩm mỹ của anh, anh không nỡ ăn nó. Cái đẹp là cái chung nhưng cũng là cái riêng, chỉ cần một chiếc pudding cũng có thể lộ ra thẩm mỹ của người thợ làm nó. Là một người hoạ sĩ, Thời Duật có yêu cầu rất cao đối với cái đẹp, ngay cả món điểm tâm ngọt cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Một lát sau, Thời Duật rốt cuộc vẫn xuống tay, nhấm nháp từng chút một, càng ăn lại càng vừa lòng.
" Về sau buổi sáng sẽ đến quán này nhiều hơn một chút." Sau khi ăn xong anh nghĩ.
Lúc đi ra đến cửa, Thời Duật còn nhìn thoáng qua menu, nghĩ xem lần sau đến sẽ ăn món điểm tâm gì. Lúc này Hạ Thập cũng không chú ý đến anh, cô cúi đầu nhìn cuốn sổ nhỏ trên tay với chi chít những dòng chữ.
Làm thợ làm bánh cần có thiên phú, Triệu An An đã nghĩ vô số lần rằng cô sẽ làm một món điểm tâm ngọt nhưng lần nào cũng thất bại. Vào khoảng xế chiều ngày cuối tuần thường rất đông khách, lúc này trong quán cần nhân viên thì Hạ Thập sẽ ở sau bếp nấu nướng hỗ trợ. Cô có một cuốn sổ chuyên môn, bên trong ghi lại công thức làm điểm tâm. Thật ra không chỉ có mỗi nó mà còn viết thêm cả những loại khác nữa.
Ông chủ cũng không sợ bị người ta học được tay nghề nấu ăn, những món điểm tâm ngọt thu hút rất nhiều khách, mà muốn đặc biệt hơn thì phải cần đến những thứ mới lạ để hấp dẫn.
"Buổi chiều cậu sẽ rất bận đấy" Triệu An An đang ăn cơm hộp với một chiếc đùi gà híp mắt nói:
"Vừa rồi ông chủ thử sản phẩm mới, một chút nữa khách đến hoàn toàn phải dựa vào cậu với Tiểu Khiêm rồi."
Tiểu Khiêm là người đến học nghề, đi làm trước Hạ Thập một thời gian khá dài, cậu nghe vậy cười nói:
"Toàn bộ phải dựa vào Tiểu Hạ mới đúng chứ, anh nhiều nhất chỉ là góp mặt, làm chút việc với máy móc."
Lời này thực ra cũng không phải khiêm tốn, cửa hàng điểm tâm Đường Mật bất cứ món nào cũng đều phải làm phức tạp hơn rất nhiều so với những quán khác, cách làm cũng rất khác nhau. Tiểu Khiêm cho đến bây giờ cũng chỉ làm thuần thục được duy nhất một loại bánh.
"Ông chủ thích món anh làm." Hạ Thập ăn qua loa một chút sau đó lau miệng nói.
Cô là điển hình của một người *lý công tư duy*, bất kể gặp phải chuyện gì đều sẽ tìm cách chuyển thành số liệu để giải quyết. Cô không có bất kì hứng thù gì với điểm tâm ngọt, cũng không xem một ai đó là mục tiêu. Vì vậy cho dù điểm tâm cô làm ra cũng không quá khác biệt với ông chủ thì anh đối với cô vẫn một mực lắc đầu, nói cô không có thiên phú, không phù hợp với cái nghề này.
"Có kĩ năng nhưng không đặt cái tâm vào trong khi nấu thì món ăn ấy cũng không khiến người thưởng thức nó cảm thấy hạnh phúc. Tuy rằng Tiểu Khiêm tiếp thu chậm hơn em một chút, nhưng về sau cậu ấy lại có thể đi xa hơn em!" Hạ Thập vẫn luôn nhớ rõ những lời ông chủ nói với cô khi hai người ở riêng.
Ngẫu nhiên cô cũng sẽ nhìn những món điểm tâm ngọt ngấy ở trước mắt, trong lòng thầm phản bác rằng: Dù sao sau này cô cũng không muốn làm một thợ làm điểm tâm, những món ngọt này nọ cô cũng không ăn quen thì cần gì phải có thái độ tích cực với chúng.
Cơm trưa trong tiệm đặt theo tháng của một quán ăn ở bên cạnh. Mỗi ngày đều sẽ đưa đến sáu suất ăn, nhưng có thể nói suất của Hạ Thập luôn tốt nhất vì bên trong sẽ có một cái đùi gà.
"Tiểu Hạ vào đây một chút." Ông chủ nói vọng ra từ bếp.
Hạ Thập đứng lên đáp: "Em đến đây."
Ông chủ đứng thẳng tắp, nghiêm túc hoàn thành món điểm tâm. Nghe được âm thanh Hạ Thập đẩy cửa vào cũng không quay đầu mà nâng bàn tay lên, ý bảo cô mau lại gần.
"Đây là món mới sáng nay anh làm ra, anh đem công thức nói cho em nghe, em nhớ kỹ một chút"
Ông chủ có thể nói là não cá vàng, luôn là hôm nay làm xong mãi đã quên, mà khả năng tiếp thu của Tiểu Khiêm lại không cao đến mức trong một ngày có thể nhớ kĩ công thức làm món mới, thế nên chỉ có thể dựa vào Hạ Thập.
"Vâng." Hạ Thập nghiêm túc cẩn thận đứng cạnh xem anh làm món điểm tâm một lần nữa.
Mãi cho đến một rưỡi chiều, ông chủ vừa vặn làm xong, bởi vì khách hàng càng ngày càng đông, căn bản không có thời gian dành cho Hạ Thập tiêu hoá hết đống kiến thức vừa mới học, cô lập tức cùng Tiểu Khiêm đi vào bếp, bận rộn chế tác điểm tâm ngọt. Đến mức ông chủ khi lên đến phòng khách đã lả hẳn đi: mỗi khi ông tìm ra được cách làm một món mới đều sẽ như bị rút hồn, nhân viên cửa hàng cũng đã sớm quen thuộc với cảnh này.
Hạ Thập vì kế sinh nhai mà mỗi ngày đều hoạt động như một con quay, thế nhưng học tập cũng không thể chậm trễ, học bổng đối với cô rất quan trọng, nó ảnh hưởng trực tiếp tới phí sinh hoạt học kỳ sau của cô.
Nghỉ hè công việc của tiệm đồ ngọt cũng rất hợp lý, cửa hàng máy tính cũng không có gì khác, bản thân cô có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút. Hạ Thập dưới tay vững vàng làm điểm tâm nhưng tâm tư lại bay ra xa.
Nhất định không thể bị ốm, Hạ Thập thở dài trong lòng. Cô đặc biệt sợ bị ốm, cả đời bị bệnh chính là thiêu đốt tiền bạc, ngay cả một chút bệnh nhỏ cũng đã tốn rất nhiều tiền rồi.
- -------------------------------------------------------------------------
Đúng là giữa hè nên dù có đứng ở nơi mát mẻ có điều hoà, uống đồ lạnh thì cả người Thời Duật vẫn rất lười biếng. Mà tranh minh họa anh cũng vẽ xong rồi, hiện tại trôi qua hơn mười lăm phút mà anh không biết mình phải làm gì. Khác với mọi người, Thời Duật kéo dài thời gian không phải vì không có linh cảm, mà là đã làm xong công việc từ sớm, sau đó liền không có gì làm.
"Ong...ong.." Di động đặt ở trên bàn gỗ bỗng rung lên, Thời Duật ngồi trên sofa thuận thế buông hai chân thon dài xuống đất, cúi người cầm lấy di động.
Là anh trai của anh, Thời Thịnh Dương.
"Tiểu Duật, hôm nay về nhà ăn cơm." Giọng nam trầm thấp khàn khàn ở đầu bên kia trần thuật lại.
Mi tâm Thời Duật xẹt qua một tia không kiên nhẫn, nói: "Anh, em không nghĩ đến việc trở về."
- --------------------------------------------------------------
PeachFlower: Mọi người có biết "lí công tư duy" là gì không:(( Mình không tìm được từ nào tiếng Việt sát nghĩa với nó:(( Ai biết thì cmt để mình sửa nhé! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện!