Edit: Peach Flower
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Máy tính lại hỏng rồi!
Trên màn hình hiển thị những dòng cảnh cáo đỏ chói khiến tâm tình Thời Duật vô cùng không tốt, anh mím môi, vươn ngón tay trắng nõn thon dài hất những sợi tóc xoã xuống dưới mắt, lộ ra đôi mắt màu lam đậm, bên trong toàn bộ đều là ảo não.
"Đùng"
Thời Duật đem máy tính gập xuống, đứng lên. Chiều cao hơn 1m8 của anh khiến cho căn phòng trở nên vô cùng chật chội. Máy tính này là mấy hôm trước mới mua, cửa hàng bán ra cũng đã giúp anh trang bị phần mềm rất tốt. Nhưng có đôi khi, anh luôn muốn bản thân cài đặt vài thứ. Trước khi động vào, Thời Duật đã nghĩ tới, lỡ như lại hỏng thì làm sao bây giờ? Rõ ràng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng đến khi nó thực sự xảy ra, anh vẫn không nhịn được mà phiền lòng.
Giống như một số người được gọi là hố đen trò chơi hay hố đen vật lý, Thời Duật cũng có thể coi là hố đen máy tính. Bất kể máy tính nào ở trong tay anh đều không thể hoạt động quá ba tháng, mà nguyên nhân gì cũng đều có. Thậm chí, đôi khi thợ sửa máy tính giải thích không rõ ràng, cuối cùng Thời Duật chỉ có thể đổi một chiếc máy tính mới.
Tuy nhiên lần này anh rút kinh nghiệm, ở thời điểm chọn mua máy tính đã chọn một chiếc vô cùng thông minh. Đương nhiên, những chiếc cũ kia cũng không tính là quá vô dụng. Chủ quán nói có thể đổi mới trong nửa năm, bảo hành chất lượng cao trong một năm. Thời Duật không thiếu chút tiền bỏ ra cho một chiếc máy tính, thứ anh để ý chính là những ưu đãi mà chủ quán quảng cáo.
Thời Duật nâng tay nhìn đồng hồ: tám giờ mười lăm phút. Cũng không tính là quá muộn, lúc này gọi điện thoại cho người ta khiến anh không cảm thấy quá áy náy. Tìm trong điện thoại số di động của chủ quán, Thời Duật gọi tới:
"Cửa hàng máy tính Dương Quang phải không? Hôm kia tôi mới mua một chiếc máy tính nhưng lại bị hỏng, có thể tìm một người đến sửa giúp tôi không?"
"Là Thời tiên sinh sao?" Người trong điện thoại hỏi lại.
"Ừ." Thời Duật cũng không quá để ý vì sao người kia biết anh, toàn bộ lực chú ý anh bây giờ đều đặt ở vấn đề có thể sửa máy tính tốt trở lại không.
"Vâng, xin ngài đợi một chút, chúng tôi lập tức cho người đi qua. Địa chỉ chính là nơi ngày hôm kia ngài viết biên lai đúng không ạ?"
Thời Duật vẫn như trước, nhàn nhạt lên tiếng: "Ừ"
Treo điện thoại, lại nói với bảo vệ ở bên ngoài một chút, Thời Duật mới đi đến bên cạnh tủ lạnh, lấy từ bên trong ra một bình nước đặt trên bàn uống nước để chuẩn bị cho nhân viên sửa chữa uống. Hiện tại vừa vặn giữa hè, trong nhà anh cũng không tính là quá nóng nhưng người kia đi ở bên ngoài vào, ắt sẽ cảm thấy nóng hơn bình thường. Thái độ của Thời Duật đối với những nhân viên sửa chữa đều rất tốt, dù sao đây cũng là vô duyên vô cớ gây thêm phiền toái cho người khác.
Khoảng mười lăm phút sau, ở bên ngoài có người ấn chuông cửa, Thời Duật nhìn qua video xuất từ camera trước cửa nhà thấy có một người ăn mặc đơn giản, áo khoác caro, đội mũ, dáng vừa cao lại vừa gầy, liền biết là nhân viên sửa máy tính đã đến đây.
Thời Duật một năm không biết đã gặp bao nhiêu thợ sửa máy tính, đã sớm nhìn quen bộ dáng của bọn họ. Chỉ là lúc anh mở cửa vẫn có một chút lắp bắp, kinh hãi, nhưng trên mặt lại không biểu hiện đến một gợn sóng.
Cái này, thợ sửa chữa thế nhưng lại là phụ nữ. Đây vẫn là lần đầu tiên Thời Duật nhìn thấy một phụ nữ làm công việc này, nhưng mà... Hình như cũng không có gì khác nhau, nhìn cô gái đi thẳng đến góc bàn ở phòng khách, chỉ để lại cho anh một bóng lưng. Thời Duật âm thầm nghĩ, tất cả bọn họ đều giống nhau, đều không thú vị.
"Thời tiên sinh, là máy tính này sao?"
Hạ Thập nhìn chiếc máy tính xách tay mới tinh bị gập xuống, xoay người lễ phép hỏi, môi hơi cong lên, ánh mắt hơi nặng nề nhưng lại khiến anh cảm thấy cô không có lấy một chút tâm tình tức giận.
Thời Duật mang nước mời Hạ Thập, sau đó mới nói:
"Đúng, cô giúp tôi tìm ra vấn đề đi. Tôi chỉ là nhấn vào phần mềm sau đó khởi động mà lại trở thành cái dạng này." Câu nói này Thời Duật không biết đã nói qua bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nói thì trong lòng lại cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, anh là thực sự không biết lý do.
"Ngài trước tiên đừng vội, để tôi nhìn xem."
Hạ Thập tự nhiên nhận lấy nước sau đó đặt ở một bên, mở máy tính lên bắt đầu kiểm tra.
Vừa mở máy tính, Hạ Thập đã bị vô số ánh sáng đỏ làm cho đau mắt. Không cần nhìn thêm liền biết là đã bị nhiễm virus. Gõ bàn phím vài tiếng, Hạ Thập cũng đã hiểu khá rõ tình huống.
"Trong 15 phút nữa tôi có thể giải quyết vấn đề, những văn kiện quan trọng của ngài đều sẽ không bị thiệt hại." Hạ Thập ngẩng đầu giải thích.
"Ừ." Thời Duật tuy rằng gật đầu ra vẻ đã biết, nhưng thực tế bên trong máy của anh không có văn kiện, tư liệu trọng yếu nào, vì trình độ phá máy tính của anh quá lợi hại cho nên đến tận bây giờ, anh cũng không dám lưu thứ gì quan trọng trong đó, cũng may...
Hạ Thập cúi đầu tiếp tục gõ phím, virus lần này không tính là quá lợi hại, cơ bản chính là cái loại virus để trêu đùa người ta. Cũng không biết vị Thời tiên sinh này đã "bắt" nó lên máy tính mình thế nào, dù sao loại virus này cũng rất hiếm thấy, được ví như trúng xổ số cũng không khác lắm.
Dù sao đây cũng không nằm trong phạm vi công tác của cô, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, cô chỉ cần đem máy tính trong tay xử lí tốt là được. Trên mắt kính của Hạ Thập mơ hồ có phản chiếu ra những hàng số liệu phức tạp, hai tay cô nhanh chóng di chuyển trên bàn phím. Nếu lúc này Thời Duật đứng đây xem có thể phát hiện rằng, trên tay đánh bàn phím của Hạ Thập có rất nhiều vết sẹo cùng vết chai, hoàn toàn khác với tay của những thợ sửa trước kia. Không giống tay của một trình tự viên, mà lại trông giống tay của một người đàn ông làm nhiều việc nặng.
Mười phút trôi qua, Hạ Thập cũng đã sửa tốt máy tính, cách thời gian đưa ra còn năm phút đồng hồ. Hạ Thập hơi nâng mắt kính, tiếp tục thao tác trên bàn phím. Dựa vào vận khí của Thời tiên sinh này, xem ra cô vẫn nên giúp anh ta xây dựng một tường lửa tương đối vững chắc, cũng để đỡ phải xuất hiện những vấn đề như này.
"Đã ổn rồi." Hạ Thập đứng lên, đem máy tính khởi động lại, quả nhiên trên màn hình máy tính lại khôi phục như ban đầu. Thời Duật lúc này mới từ sofa đi tới, nói cảm ơn với Hạ Thập, sau đó hỏi cô muốn bao nhiều tiền sửa chữa.
"Không cần đâu, ông chủ của chúng tôi nói đây thuộc về bảo hành nên trong nửa năm sẽ không tính tiền." Hạ Thập giải thích.
Đến khi tiễn vị nữ lập trình viên kia đi cũng đã sắp chín giờ. Bình thường Thời Duật đến mười một giờ sẽ bắt đầu buồn ngủ, một chút nữa tắm rửa xong thời gian cũng không chênh lệch là bao.
Thở dài, Thời Duật đành phải buông tha cho ý định hôm nay sẽ giúp một tạp chí vẽ minh hoạ. Dù sao anh cũng chỉ là hứng thú nên nhận, đây coi như là thả lỏng bản thân đi.
Hạ Thập đi xuống lầu, nơi này thật yên tĩnh, dù sao cũng là một tiểu khu xa hoa. Ở bên ngoài ngay cả một chiếc taxi cũng không có, càng không nói đến phương tiện công cộng. Cũng may khi cô tìm đến tiểu khu này, biết tình huống liền mượn xe đạp của anh Tiểu Triệu để đi. Nhưng lúc nãy ở chốt bảo vệ không cho cô mang xe vào, cô đành phải để ở bên ngoài.
Khác với ở trên đường cái náo nhiệt, tiểu khu vùng này yên tĩnh đến doạ người, chỉ có các loại xe sang trọng, xe tư nhân đi lại. Hạ Thập cũng không để ý đến việc mình không ăn nhập với khung cảnh xung quanh, cô trèo lên chiếc xe đạp đi về hướng cửa hàng máy tính Dương Quang.
Hạ Thập vừa mới dừng ở cửa liền thấy có một bóng người đứng tại đó.
"Ai, Tiểu Hạ cháu tới thật đúng lúc." Ông chủ đang buồn vì nhân tài trong tiệm vừa chạy đi, trong tiệm cũng không còn nhân viên khác, mà đa số khách ở quầy đầu đều gặp phải những vấn đề lớn.
"Ông chủ." Hạ Thập đem xe dựng xuống, bước tới.
"Mau tới xem máy tính của cô ấy như thế nào? Tiểu Triệu đi ra ngoài cả buổi cũng không biết đường trở về."
Ông chủ Dương tuy rằng bán máy tính nhưng đối với việc sửa máy tính lại chẳng biết gì, cho nên liền đến đại học J để tìm nhân viên phụ trách mảng này. Thông thường, ông chỉ thuê những người học năm ba, kỹ thuật vững vàng, dư giả thời gian. Tuy nhiên, Tiểu Hạ này tuy mới năm nhất nhưng kỹ thuật có thể coi là phi thường, ngay cả trụ cột trước đó của tiệm là Tiểu Triệu cũng phải bái phục. Vị khách kia đánh mất tài liệu quan trọng trong máy tính, mà Tiểu Triệu lại không có cách nào khôi phục đựơc, cuối cùng phải tìm đến sự cứu trợ của Hạ Thập.
Ông chủ Dương không ngốc nghếch, có kỹ thuật tốt như này lại không chiêu nạp. Tuy rằng Hạ Thập thời gian không linh hoạt, nhưng ông lại có thể linh hoạt. Dù sao nhân viên trong tiệm cũng không chỉ có một mình Hạ Thập. Bọn họ đều là những người tiếng tăm vô cùng lớn, là người của đại học J, kỹ thuật vững vàng. Cửa hàng máy tính ở đâu mà chẳng có, nhưng cửa hàng có nhiều nhân tài với kĩ thuật tốt thì lại không chắc.
Hạ Thập vừa đi xa về, người đầy mồ hôi, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã đứng luôn ở quầy tư vấn trực tiếp để kiểm tra máy tính. Đến sửa máy tính là một cô gái trẻ, xem ra cũng là một sinh viên. Trang điểm thời thượng, khuôn mặt tinh xảo, dáng người cao gầy đứng ở bên khiến khách đến mua máy tính ai cũng ngoái lại nhìn. Có lẽ trên người Hạ Thập mùi mồ hôi hơi nồng, còn chưa đựơc điều hoà sấy khô khiến nữ sinh kia bịt mũi, đứng cách xa ra tựa như ghét bỏ.
Hạ Thập nhìn thấy động tác của cô gái, cũng không có phản ứng gì, chỉ là cúi đầu một lòng đem máy tính sửa thật tốt.
Bình thường nữ sinh đến sửa máy tính đều không phải gặp vấn đề gì lớn, cho nên Hạ Thập rất nhanh mang máy tính đưa lại cho cô gái kia. Cô không nhận lấy ngay mà có ý bảo Hạ Thập đặt ở đằng kia, sau đó lấy giấy lau đi nơi bị Hạ Thập chạm qua, giống như Hạ Thập mang nguồn bệnh truyền lên máy tính rồi đưa cho cô. Không chú ý động tác của nữ sinh bên này, Hạ Thập còn rất nhiều máy tính muốn đi xem. Ngày mai là thứ hai, cô không tới được đành phải mang hết công việc hoàn thành trong đêm nay.
Nữ nhân viên chuyên môn phụ trách mạch điện lại vô cùng bất mãn, đi đến cạnh ông chủ Dương nói vài câu. Ông liếc mắt nhìn nữ sinh một cái, sau đó mang phí sửa chữa tăng lên gấp đôi.
"Làm sao lại đắt như vậy?" Nữ sinh đột nhiên cất cao giọng trong cửa hàng.
Ý cười trên gương mặt mập mạp mang cảm giác Phật giáo của ông thậm chí còn không thay đổi:
"Cô gái nhỏ, quán chúng tôi kĩ thuật vững vàng, nếu đổi là cửa hàng khác có khi không chỉ là thu của cô nhiều tiền như này, mà còn thu cả phí thời gian nữa"
Máy tính cũng sửa rất tốt, hơn nữa cửa hàng này còn có tiếng công đạo, nữ sinh cũng đành bất đắc dĩ thanh toán tiền.
Ông chủ Dương đợi cô gái đi xa, liền quay mặt nói với Hạ Thập đang vùi đầu sửa máy tính: "Tiểu Hạ! Chú lại thưởng thêm cho cháu một phần tiền lương."
Hạ Thập mờ mịt ngẩng đầu, không rõ lý do. Nhìn vài giây sau đó lại cúi đầu đổi tay sửa máy tính. Một lát sau, cô nhân viên phụ trách mạch điện đi tới. Một cửa hàng máy tính mà lại mời được một nhân viên nối mạch điện có thể nói là rất cao cấp.
"Tiểu Hạ, lúc nãy em đi đến chỗ của Thời tiên sinh, cảm thấy thế nào?"
Cô gái mắt mở to hỏi. Thời điểm Thời Duật đến tiệm mua máy tính, lần đầu tiên cô thấy một nam nhân đẹp như tiên, mang vẻ đẹp phi giới tính như vậy, liền có ấn tượng vô cùng sâu đậm. Cho nên khi Thời Duật gọi điện thoại, cô có thể nghe ra được giọng của hắn, dù sao một người đàn ông có bộ dáng đẹp mắt, giọng nói dễ nghe thường rất khó gặp.
"Rất đơn giản." Hạ Thấp đến đầu cũng không ngẩng lên nói.
"...Đơn giản?" Cô gái nối mạch điện sửng sốt nửa ngày mới bất đắc dĩ nói:
"Chị là muốn hỏi em cảm thấy vị Thời tiên sinh kia lớn lên trông như nào, không phải nói máy tính."
"À." Hạ Thập dừng một chút rồi nói, "Rất tốt!"
Trong đầu cô lại dần hiện ra đôi mắt màu lam thâm thuý, cùng với một chiếc đuôi ngựa nhỏ. Ừm, một chiếc đuôi ngựa nhỏ, rất đẹp mắt.
"Đúng vậy. Chị lớn như này rồi, lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông đẹp như vậy." Cô gái nối mạch điện ôm mặt nhớ lại, "May mắn là ông chủ tiếp đãi, nếu là chị, có khi một câu cũng nói không xong, chỉ tập trung nhìn mặt người ta ấy chứ."
"Hoá ra cháu cũng biết mình biết ta đấy chứ." Ông chủ Dương vừa tiễn một vị khách đi, tiến tới chỗ bọn cô, bĩu môi.
Ông gõ gõ lên bàn, cúi đầu nói với Hạ Thập: "Tiểu Hạ, cháu còn phải trở về, công việc cũng không cần gấp gáp. Ngày mai cháu có tiết, hôm nay trở về sớm một chút."
Hạ Thập đem máy tính trên tay sửa tốt sau đó mới gật gật đầu, đứng dậy đi về phía trường học.