Bạn Trai Hai Mặt

Chương 11: Mục tiêu của Tiểu Nguyệt Nhi : La Đông Phong




Cái gì đang xảy ra ở đây vậy? Sao cả Tiểu Nguyệt Nhi cũng phải vướng vào vụ này? Tội nghiệp Lâm Tư Nguyệt, biết thế cô đừng đến cho rồi.

- Tiểu...Tiểu Nguyệt Nhi!

La Đông Phong nhìn thấy cô như người nhìn thấy ma. Mà quả thật, cô giống hệt như ma ấy. Đi mà không hề nghe một tiếng động.

Trên tay Tiểu Nguyệt Nhi còn cầm thứ gì đó. Mặt cô hậm hực, phụng hai má lại, tuy nhìn giận thế kia nhưng cũng đáng yêu ra phết.

- Cầm lấy mà ăn! Tôi về.

Cô đập ngay cái bao ấy vào mặt La Đông Phong. Giận rồi sao? Bắt đầu khó cho La Đông Phong rồi đây. Bà chị này mà giận thì biết đến bao giờ chị mới hạ hoả.

- Từ từ đã! Đợi tôi với! Bớt giận đi mà!

La Đông Phong bị cái bao ấy đập vào mặt cái đau điếng. Nhưng đau hơn là bị bà chị này giận đây này. Chị mà giận thì biết đến bao giờ em mới được tập lướt ván tiếp đây? Không hiểu vì việc gì mà cô ấy giận ghê thế nhỉ, chỉ là...khen cô ấy xinh thôi mà. Chắc cô ấy không nghe nên nghĩ nhầm thôi.

Nhưng ngược lại, Tiểu Nguyệt Nhi đã nghe hết đầu đuôi mọi chuyện, nói đúng hơn là từ đầu đến cuối. Từ lúc La Đông Phong và Lục Vũ Bình vào phòng con bé cơ. Thế là nghe hết rồi còn gì, còn gì để giấu nữa.

Chỉ thế thôi mà cũng làm cô bực bội mà bỏ đi. Nhưng khi ra ngoài cửa, đóng cửa lại, cô lại nở nụ cười chết người. Một nụ cười vui sướng. Không ngờ La Đông Phong lại khen cô đẹp, còn hơn cả "tiên nữ giáng trần" bên trong kia. Nhớ lại trước đây, mỗi khi cô diện bộ đồ mới, hay make-up lại khuôn mặt,...thì người đầu tiên mà cô muốn xem ý kiến là La Đông Phong. Thế mà lúc nào cậu ta cũng chỉ có câu: "Không hợp."

- Tiểu Nguyệt Nhi!

Tiếng gọi của La Đông Phong vang lên đúng lúc cánh cửa mở ra. Vì quá bất ngờ mà cô đã trở thành thành viên trong trò chơi trốn tìm ngày xưa rồi. Cô bị cánh cửa che lấp nên La Đông Phong cứ tưởng cô đi mất rồi. La Đông Phong ơi là La Đông Phong! Mọi lần cậu nhạy bén lắm mà, sao bây giờ giác quan thứ 6 của cậu lại không có hiệu nghiệm nữa vậy?

- Con nhóc này! Đi đâu mất rồi!

Con...Con nhóc! Hắn dám gọi Tiểu Nguyệt Nhi là con nhóc sao? Giá như bây giờ cô có thể ra mặt, cô đã cho tên La Đông Phong khốn nạn ấy một bài học. Nhưng bây giờ thì chưa được, đã lỡ phóng lao rồi thì phải theo đao. Cô trốn La Đông Phong thì phải trốn đến phút cuối chứ. Ông trời ơi! Ông thật bất công.

Thêm tiếng bước chân nữa chạy ra. Là Lục Vũ Bình, đến cả nó cũng chạy theo La Đông Phong. Vậy, Phương Vũ Đình phải làm sao? Hai người kia chạy biến đi đâu mất rồi? Chẳng lẽ họ đi tìm cô sao?

- Biết ngay chị ở đây mà!

Một giọng nói trong trẻo, nhưng hơi trẻ con cất lên đằng sau Lâm Tư Nguyệt. Mẹ ơi! Ma hả?

- Phương...Phương Vũ Đình! Em làm gì ở đó vậy?

Cô quay lại phía sau. Trước mắt cô là một con bé đang treo ngược trên trần nhà như dơi. Cái chân của nó móc lên chiếc xà ngang gắn bên cạnh. Phải gọi là độ dẻo dai của nó không ai bằng.

Sao con bé ra đây được, Tiểu Nguyệt Nhi có thấy nó ra khỏi cửa đâu? Chẳng lẽ là đi xuyên tường! Chắc không đâu.

- Xem ra anh La Đông Phong đó cũng đáng để chị quan tâm đấy chứ!

Con bé lộn ba vòng trên không rồi đáp xuống như không. Nó cất lên một câu mà khiến cho Lâm Tư Nguyệt phải đỏ mặt như trái cà chua đỏ mọng. Chạm trúng tim đen của Tiểu Nguyệt Nhi rồi. Chẳng lẽ cô...thích La Đông Phong sao? Vậy còn Thạch Sơn thì phải tính sao?