Bạn Trai Hai Mặt

Chương 1: Thực hiện nhiệm vụ




Tình yêu, nó không phải lúc nào cũng suôn sẻ, không phải lúc nào cũng đơm hoa kết trái. Tình yêu không phải lúc nào cũng là màu hồng. Nhưng, những thứ ấy đã tạo ra một làn gió tình yêu cho cặp đôi La Đông Phong và Lâm Tư Nguyệt.

--------------------

Buổi sáng, khi những ánh mặt trời đã chiếu rọi xuống khắp thế gian, đó là lúc mà những chiếc ván trượt, những đôi giày patin chuẩn bị khởi hành. Trên con đường quốc lộ trải dài, chiếc ván trượt lướt đi như gió trong làn sương sớm vẫn chưa tan. La Đômg Phong như một chuyên gia tốc độ thực thụ, lướt chiếc ván trượt nhanh như gió trong nắng sớm. Từ những con đường thẳng tắp đến những khúc cua nguy hiểm, chẳng có gì đáng để cậu bận tâm. Một chuyên gia lướt ván chỉ mới 20 tuổi.

- Thế nào rồi Lục Vũ Bình?

- Tiến bộ hơn nhiều rồi.

Hai bên tai đang nghe tiếng gió vù vù của La Đông Phong là một chiếc máy bộ đàm mini nhỏ xíu gắn ở vành tai, kèm theo cái micro dài xuống tận miệng. Lục Vũ Bình là người hậu cần thân thiết nhất của La Đông Phong. Cậu cũng là người giúp La Đông Phong thoát ra khỏi tập đoàn Lâm Tĩnh ồn ào mà bố cậu là chủ tịch để La Đông Phong được đi lướt ván, lướt ván với đối thủ đáng gờm - Lâm Tư Nguyệt.Lục Vũ Bình chỉ thua La Đông Phong 3 tuổi, ấy vậy mà những từ mà Lục Vũ Bình nói ra, rồi từ những cử chỉ của cậu đều rất chi là trưởng thành.

Không kém gì La Đông Phong, Lâm Tư Nguyệt là đại thiên kim tiểu thư của tập đoàn Dung Viên. Cô thua La Đông Phong 1 tuổi, vì thế mà cô còn được La Đông Phong gọi là Tiểu Nguyệt Nhi. Cả 2 không chịu nhường ai trong môn tốc độ này. Vì vậy mà cả Lục Vũ Bình lẫn Hà Tô Diệp - thần tín của Lâm Tư Nguyệt đều kiệt sức vào mỗi lần cuộc thi này kết thúc.

- Mày có về nhà ngay không?

Thay vì giọng nói của Lục Vũ Bình, một giọng nói vừa chói tai vừa quen thuộc xuất hiện từ chiếc máy bộ đàm của La Đông Phong. Không thể sai được, là giọng nói của La Mộ Ngôn-bố của La Đông Phong. Bỗng nhiên ông ấy tức tối lạ thường. Với lại, sao ông ấy có thể kết nối được với máy bộ đàm này mà hét to đến thung màng nhĩ của La Đông cơ chứ. Bộ ông ta hack máy sao trời. Ông ta còn gọi đứa con trai cả độc nhất của ông là mày nữa chứ. Rốt cuộc ông ta muốn gì.

- Ề! Tôi đi trước nhé!

Chỉ vì một thoáng thất thần với giọng nói lạ thường của bố mình, La Đông Phong đã bị Tiểu Nguyệt Nhi tranh mất vị trí dẫn đầu. Tiểu Nguyệt Nhi còn lè lưỡi ra lêu lêu nữa. Nhưng cô ấy không phải lướt ván mà là trượt patin. Trượt patin với mái tóc dài đen xen chút sắc nâu làm cô thêm nổi bật, khiến ai đi trên đường cũng phải nhìn cô một lần. Cả La Đông Phong và Tiểu Nguyệt Nhi đều thi tốc độ ở đây từ rất lâu rồi nên ai cũng biết.

Xa xa, sau lớp sương mỏng, 2 vị "thần tín" dần dần xuất hiện. Lục Vũ Bình trên tay cầm một chiếc Ipad nhỏ, tính vận tốc của La Đông Phong. Tốc độ của La Đông Phong đã tiến bộ hơn nhiều so với tháng trước, đó là nhờ công dạy dỗ của "bà chị chằn lửa" Tiểu Tuyết Nhi và Lục Vũ Bình. Hà Tô Diệp trên tay cầm một chiếc máy ảnh. Tại sao lại cầm máy ảnh? Đơn giản là vì cả La Đông Phong lẫn Tiểu Tuyết Nhi đều muốn có một tấm ảnh bằng chứng để xem ai là người cán đích đầu tiên. Mà tốc độ của họ lại quá cao, giành cho người có phản xạ tốt như Hà Tô Diệp là điều đúng đắn.

3...

2....

1....

Finish!

Đúng lúc chiếc máy ảnh đã được chụp. Cả 2 phóng về vạch đích nhanh đến nỗi, phía sau còn kéo theo những hạt bụi. Ghê đến thế là cùng.

- Ai thắng hả? Hà Tô Diệp.

- Ờ...!

Hà Tô Diệp nhìn tấm ảnh mà cô vừa chụp, vừa vò đầu bứt tóc vì không biết trả lời thế nào. Trong tấm ảnh, cả 2 về cùng một lúc, không thừa không thiếu một cm nào, nói tóm lại là họ về đích cùng một lúc. Điều này thì Hà Tô Diệp khó nói cũng là chuyện đúng, bởi vì đây là lần thứ n+1 họ về đích cùng nhau. Cả 2 mà nghe được chuyện này thế nào cũng lại đòi thi tiếp cho xem. Thế nên cuộc thi lúc nào cũng phải kéo dài từ 7h sáng đến tận 9h trưa mới kết thúc.

La Đông Phong trở về nhà trong trạng thái không bình thường. Cả người ướt sũng mồ hôi, giờ đầu óc cũng không được nghỉ chỉ vì bố.

Đi vòng vèo từ chỗ này đến chỗ khác trong tập đoàn Lâm Tĩnh. Nơi có cánh cửa hiện đại nhất, đẹp nhất chính là nơi mà cậu sắp vào, nơi ngột ngạt mùi thuốc là mà bố cậu hút, phòng chủ tịch. Chủ tịch ngồi chiễm chệ trên ghế, nhưng quay lưng lại về phía La Đông Phong. Ông ta nhìn lên màn hình to tướng đặt sau lưng mình. Màn hình đang phát sáng, trên đó là những video về toàn thành phố. Hóa ra bố cậu đã lén lắp camera khắp tất cả phố phường, kể cả ngóc ngách nhỏ.

- Ta thấy dạo này con hay đi chơi với con nhỏ Lâm Tư Nguyệt đó.

Ông ta vẫn không quay lưng lại, nhìn lên bức hình video nơi mà cậu và Tiểu Nguyệt Nhi đã thi tốc độ. Giọng nói của ông lạnh lẽo, pha một chút căm giận.

- Tụi con chỉ thi lướt ván thôi.

Cậu đứng trong một hàng người đứng 2 bên. Những ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén chĩa thẳng vào cậu. Lục Vũ Bình đứng ngoài cửa nhìn vào cũng thấy không an tâm.

- Con biết gì về con nhỏ Lâm Tư Nguyệt đó.

- Con không quan tâm chuyện đó.

Chủ tịch cười một cái rồi đứng dậy. Từ phía sau, La Đông Phong cũng nhìn thấy được sự tức tỗi đang trỗi dậy trong người bố của mình. Chủ tịch bắt đầu nói:

- Trong tay con bé Lâm Tư Nguyệt đó có một USB chứa tất cả tương lai của tập đoàn Lâm Tĩnh chúng ta. Con cũng biết tập đoàn chúng ta là oan gia của tập đoàn Dung Viên. Con hãy làm tốt nhiệm vụ mà ta sắp giao cho con, đó là tiếp cận Lâm Tư Nguyệt là đoạt lấy USB trong tay nó. Con cũng biết hình phạt nếu con không chịu làm theo mệnh lệnh hoặc không hoàn thành nhiệm vụ chứ?

Một tiếng sét xẹt qua đầu của La Đông Phong. Tiếp cận Tiểu Nguyệt Nhi, ông ta đang đùa sao?

Bỗng nhiên tay trái cậu nhói đau, nó đau từ từ rồ dừng lại khi cánh tay của cậu như sắp bị tê liệt. Cậu ôm lấy cánh tay, mồ hôi nhễ nhại nhưng không phát ra tiếng kêu đau đớn nào. Đó là hình phạt mà cậu sẽ phải chịu khi cậu không chịu nhận nhiệm vụ hay không hoàn thành tốt nhiệm vụ. Chủ tịch đã lén cho cậu uống một độc dược mà chỉ khi có ông ta ra lệnh, nó mới có tác dụng, mà khi đã có tác dụng thì cũng chỉ có mình ông ta ngăn dừng lại được.

- Có chịu nhận không?

- Đồng...ý!

La Đông Phong nằm vật ra sàn nhà, cậu đau không chịu nổi. Cánh tay từ từ trở lại bình thường. Cậu bước ra khỏi căn phòng u ám đó, nghiến răng đấm một phát vào tường, tức tối không chịu được:

- Đáng ghét!