*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hướng Nhật Quỳ
Nghe cậu nói vậy, Lục Hoài Du cũng nghĩ đến tình cảnh lúc đó.
Ngay từ đầu Chung Minh Cẩn đã từ chối ý đồ muốn đút ăn của anh rất rõ ràng, không nói một lời đã trốn sau máy điều hòa bên ngoài, đến cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu, hại anh tưởng đâu cậu đã rơi từ trên lầu xuống.
Sau đó anh sốt ruột đi tìm, sau khi phát hiện chỉ trốn đi thì thái độ của Chung Minh Cẩn đã mềm mỏng ít nhiều. Hơn nữa sau khi trầm tư còn chấp nhận ném cành ô liu cho anh.
Lúc đó Lục Hoài Du chỉ cho rằng Chung Minh Cẩn bị thức ăn dụ dỗ và thấy được thái độ thành khẩn của anh, ai ngờ nguyên do lại là vì mặt dây chuyền.
“Nhìn mặt dây chuyền này, đã cho rằng anh là người tốt?” Lục Hoài Du cầm sợi dây, lắc lư mặt dây chuyền trước mặt Chung Minh Cẩn.
Chung Minh Cẩn đáp khẽ một tiếng ‘Ừ’, vươn tay lấy mặt dây chuyền trong tay Lục Hoài Du rồi nghiêng người đeo lên cổ cho anh, kế đó vuốt ve ngọc trụy lạnh lẽo bên trên. Đến khi mặt dây chuyền trở nên ấm áp mới kéo cổ áo xuống giấu nó vào trong.
Lục Hoài Du vẫn đứng im mặc kệ hành động của cậu, khi bàn tay đang dừng trên cổ áo sắp rút về mới giơ tay bắt lấy, nhíu mày hỏi: “Khẳng định vậy sao?”
Chung Minh Cẩn trở tay nắm đầu ngón tay có chút lạnh của anh trong lòng bàn tay, vân vê nói: “Lần gặp thuở nhỏ đó, rõ ràng bản thân anh sợ muốn chết đi được, nhưng khi con quỷ nhào đến lại che chắn em phía sau. Thế nên lớn lên chắc chắn sẽ không phải người xấu.”
Lục Hoài Du thấy buồn cười, không tranh cãi chuyện thời gian mười mấy năm đủ để khiến một người trở nên thay đổi hoàn toàn, mà chỉ nghĩ, bạn trai đơn thuần thì cứ đơn thuần đi, dẫu sao sau này cũng có anh bên cạnh mà.
Dù vấn đề này đã qua, nhưng Lục Hoài Du vẫn đưa ra vấn đề kế tiếp ngay sau đó: “Em nhận ra anh từ lâu rồi, tại sao không nói cho anh biết?”
“Em… không biết nên nói thế nào.” Chung Minh Cẩn thấp giọng đáp.
“Chuyện này có gì mà…” Lục Hoài Du vốn định nói ‘Có gì mà khó nói’, nhưng đổi lại nếu đứng ở lập trường của Chung Minh Cẩn thì sẽ biết tại sao cậu không nói.
Ngay từ đầu hoặc có thể trước khi cơ thể khôi phục hình dạng ban đầu, nếu Chung Minh Cẩn nhắc đến chuyện tặng mặt dây chuyền thuở nhỏ thì cho dù ý định ban đầu không phải thế, cũng khó tránh khỏi việc sẽ khiến người khác nảy sinh ý nghĩ cậu chỉ muốn được báo đáp.
Đây vốn không phải tác phong làm việc của Chung Minh Cẩn.
Sau này có thể ổn định việc khôi phục hình dạng mấy tiếng mỗi ngày rồi, tình cảm của hai người mới nảy mầm, đến khi dần nhận ra tấm lòng của mình thì càng không thể nói.
Thời gian mập mờ của họ quá ngắn, trước đó còn có vụ hiểu lầm đối phương là yêu nữa, đến khi hai người ở bên nhau mới trực tiếp đến gặp cha mẹ. Có rất nhiều chuyện vốn không có thời gian để tìm hiểu, dẫn đến việc Lục Hoài Du đến chân núi rồi nhìn thấy cái tên của tháp trên cổng mới biết đó là nơi nào. Sau này mẹ Chung nhìn thấy rồi hỏi chuyện mặt dây chuyền mới biết hóa ra họ đã quen biết từ rất lâu.
Sau khi Lục Hoài Du trầm ngâm trong chốc lát, bèn ngẩng đầu hỏi Chung Minh Cẩn: “Quên chuyện trước kia đi, nhưng về sau em có chuyện cũng không được gạt anh.”
Đôi môi mím chặt của Chung Minh Cẩn dần thả lỏng, sau đó nhếch thành một độ cong vui sướng, rồi nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Lục Hoài Du cũng mỉm cười, sau đó chớp mắt một cách gian xảo: “Em có biết hôm đó sau khi trở về từ rừng cây, chuyện anh tiếc nuối nhất là gì không?”
Chung Minh Cẩn cũng ra dáng ngẫm nghĩ, lát sau mới hỏi: “Quên hỏi tên em?”
“Đây cũng coi như là một chuyện.” Lục Hoài Du lắc đầu rồi vươn tay nhéo mặt Chung Minh Cẩn, khiến nụ cười trên mặt cậu trong nháy mắt cứng ngắc: “Nhưng tiếc nuối nhất đó là, hồi đó em dễ thương như thế, mà anh lại không nhéo mặt em một cái.”
Chung Minh Cẩn:……
Lục Hoài Du nói tiếp: “Vả lại lúc đó em còn gọi anh tiếng ‘Anh ơi’ ngọt xớt, giờ thì không gọi gì cả.”
Chung Minh Cẩn rũ mắt, không hề có ý mở miệng.
“Gọi một tiếng nữa thôi, chỉ một tiếng thôi.” Lục Hoài Du kề mặt đến.
“Anh ơi?” Một tiếng gọi khẽ lọt vào tai hai người.
Lục Hoài Du cau mày nghi hoặc, hai người đang cách nhau rất gần, vừa rồi môi của Chung Minh Cẩn còn chưa hề động đậy, vậy âm thanh đó…
Chung Minh Cẩn dùng ánh mắt ra hiệu anh nhìn cửa phòng.
Sau đó trên tấm vách ngăn lại truyền đến ba tiếng gõ thanh thúy, tiếp đó ‘két’ một tiếng rồi đẩy ra một khe hở, có một cái đầu đang thò vào, sau khi hơi nhúc nhích thì nhanh chóng tìm được mục tiêu: “Anh, anh Du, ba mẹ bảo em đến gọi hai anh đến ăn cơm.”
Nói xong câu đó, Chung Minh Tranh lập tức rụt đầu về, còn đóng cửa lại.
Sau khi hai người liếc nhìn nhau thì đồng thời bật cười, cũng không tiếp tục bầu không khí của chủ đề vừa rồi nữa. Kéo mấy chiếc vali bên cạnh vào phòng ngủ xong rồi, Chung Minh Cẩn kéo tay Lục Hoài Du nói: “Chúng ta đi ăn cơm trước.”
Ai ngờ hai người vừa ra khỏi cửa đã thấy Chung Minh Tranh đang làm động tác dập đầu vào cột nhà ở ngoài cửa.
Lục Hoài Du giật mình, không khỏi cất cao giọng: “Em đang làm gì thế?”
Lông mày Chung Minh Tranh nhăn thành một nhúm, tội nghiệp nói: “Anh Du ơi, vừa rồi em không làm phiền hai anh chứ?” Có trời mới biết nó chỉ nghe theo sự thúc giục của mẹ, đến nghe ngóng xem anh nó có giải thích với anh Du hay không, sợ giữa họ sẽ có hiểu lầm gì.
Nào biết sẽ gặp phải cảnh đó.
“Không hề.” Lục Hoài Du đáp một cách tỉnh bơ.
Chung Minh Tranh thở phào một hơi: “Vậy là tốt rồi.”
Lục Hoài Du thấy vẻ mặt nó nhanh chóng trở nên vui vẻ thì không khỏi ngạc nhiên, đúng là y như đứa con nít.
Quay đầu nhìn sắc mặt Chung Minh Cẩn, kết quả ánh mắt lại bị cây mơ trong đình viện hấp dẫn.
Vừa rồi bọn họ đi vào bằng cửa hông, lúc đó Lục Hoài Du đang nghĩ gì đó nên chỉ biết đình viện này từ vị trí phòng khách đến phòng của Chung Minh Cẩn là nhà có sân kiểu Trung Quốc[1] của vài năm trước, còn những thứ khác thì không để ý đến.
Bởi vậy bây giờ mới được nhìn thấy mai hồng trĩu đầy nụ trong sân.
Lục Hoài Du dừng bước nhìn chốc lát, nói với vẻ tiếc nuối: “Nếu cây mai này lớn hơn tí nữa thì tốt rồi.”
Chung Minh Cẩn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Chung Minh Tranh theo sau hai người, khó hiểu hỏi: “Đây là cây mai lớn nhất cả núi Phượng Phi đó.”
Nếu muốn lớn hơn nữa, chắc phải lớn tuổi lắm.
Lục Hoài Du và Chung Minh Cẩn nghe vậy đồng loạt quay đầu nhìn nó, kế đó lại nhìn nhau cười nhưng đều không nói gì.
Chung Minh Tranh cứ cảm thấy dù họ không nói gì, nhưng vẫn nhét vào miệng nó một đống cơm chó.
Bữa trưa do một nhà năm người họ cùng ăn, không hề có người ngoài. Các món ăn trên bàn cũng thiên về sở thích của Lục hoài Du, hẳn là mẹ Chung đã hỏi Chung Minh Cẩn trước.
Dù là mẹ Chung bố Chung hay Chung Minh Tranh thì họ đều ở chung rất hòa thuận, thế nên bữa cơm này ăn rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong lại uống trà trò chuyện với nhau một lát, tiếp đó mẹ Chung bèn nói: “Tiểu Du với Tiểu Cần đã ngồi xe cả buổi sáng rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Thấy tuyết sắp rơi rồi nên cứ dưỡng đủ sức đi, ngày mai là hai đứa có thể đi ngắm tuyết đấy.”
“Dạ.” Lục Hoài Du ngoan ngoãn đáp, lúc đi tới đình viện nơi Chung Minh Cẩn đang đứng thì không kiềm được cười khẽ rồi lên tiếng: “Tuyết sắp rơi rồi ~”
Chung Minh Cẩn cũng cười, cả hai cùng nhớ đến chuyện không thể cùng nhau chờ tuyết rơi ở thành phố Z trước đó.
Cũng quyết định lần này nhất định phải bù lại.
Căn nhà mà Chung Minh Cẩn đang sống nhìn từ bên ngoài trông rất giống kiểu Trung Quốc, mái cong góc vểnh, vách ngăn cửa được làm bằng gỗ, cả khung cửa sổ lưới cũng đẹp cực kỳ.
Nhà trong thì được kết hợp hoàn mỹ giữa cổ điển và hiện đại, mà điều khiến Lục Hoài Du vui mừng và bất ngờ nhất là bên cửa sổ còn bố trí một cái La Hán sàng[2], ngoại trừ lớn hơn cái trước kia anh đặt làm thì giống nhau cực kỳ.
[2] La Hán sàng [罗汉床]: là một loại sàng mà bên trái, bên phải và phía sau có lan can tựa. Lan can tựa đa phần dùng gỗ nhỏ ráp mộng mà thành, loại giản đơn là dùng 3 tấm ván ráp vào. Hai đầu lan can tựa có góc tròn hình bậc thang, vừa giản dị vừa điển nhã. Hình chế của La Hán sàng có lớn có nhỏ, thông thường gọi loại tương đối lớn là “sàng” [床], loại tương đối nhỏ là “tháp” [榻].
Tuy nhiên giường ngủ thì không phải Bạt lộ sàng, mà là khung giường[3] trông không quá phức tạp.
Sau khi xem qua bài trí trong phòng một cách tỉ mỉ, Lục Hoài Du mới lôi kéo Chung Minh Cẩn nằm trên giường, định sẽ ngủ trưa một lát.
Trong phòng có mở điều hòa nên khá ấm áp, chăn hẳn đã được hong khô, bông tơ vừa dày vừa mềm, bên cạnh lại có một người yêu ấm áp như lò sưởi khiến Lục Hoài Du vừa nằm lên đã không kiềm được lăn một vòng.
Trong núi lại yên tĩnh, có lẽ vì tuyết sắp rơi nên cả tiếng chim kêu cũng chẳng nghe thấy.
Đây quả là môi trường ngủ mà vô số người hằng mơ ước.
Huống chi Lục Hoài Du vẫn luôn ngủ rất ngon khi có Chung Minh Cẩn bên cạnh.
Ngủ xong một giấc, lúc tỉnh lại, Lục Hoài Du cảm giác ngoài cửa sổ có một nền trắng xóa, lúc tập trung còn nghe được tiếng tuyết rơi lã chã, khiến anh không khỏi vui vẻ trong lòng. Anh ngồi dậy tìm quanh phòng, khi trông thấy Chung Minh Cẩn đang ngồi đọc sách trên La Hán sàng bên cửa sổ, bèn cười nói: “Tuyết rơi rồi.”
Chung Minh Cẩn ‘Ừ’ một tiếng, rót chén trà rồi bước đến bên giường đưa anh: “Muốn ra ngoài xem không?”
Sau khi Lục Hoài Du cầm chén trà thử độ ấm, phát hiện độ nóng lạnh vừa phải bèn uống cạn một hơi: “Được.”
“Em đi lấy quần áo cho anh.”
Lúc này Lục Hoài Du mới để ý rằng bộ quần áo anh cởi trước khi ngủ đã không còn ở vị trí ban đầu, mà mấy cái vali đặt ở đầu giường trước đó cũng chẳng thấy đâu.
Chung Minh Cẩn nhanh chóng quay về, để ý ánh mắt của anh bèn nói: “Quần áo trong vali em cất vào tủ quần áo hết rồi, bộ anh đang mặc là em vừa hong khô xong.”
Với trình độ tri kỷ này, khiến Lục Hoài Du thật muốn hét to rằng đúng là hời quá đi mất.
Nhất là khi ra khỏi ổ chăn và được bộ quần áo ấm áp bao lấy, cảm giác như cả thể xác lẫn tinh thần đều được đều được an ủi một cách thỏa đáng.
Sau khi anh mặc quần áo và mang dép lê vào, Chung Minh Cẩn lại cầm khăn quàng cổ đến.
Lục Hoài Du chợt sửng sốt —— đây không phải là cái anh choàng trước khi ngủ ư.
Nhưng vẫn cười cầm lấy.
Đến khi ra ngoài, Chung Minh Cẩn lại lấy khăn quàng cổ trong ngăn tủ ra quàng lên cổ mình. Lục Hoài Du nhìn sang, quả nhiên cùng kiểu với cái anh đang quàng trên cổ, đúng là hai cái mà lúc trước Chung Minh Cẩn dùng tiền thưởng bắt kẻ xấu mua được.
Không nhịn được cười ra tiếng, trước ánh mắt hơi mất tự nhiên của Chung Minh Cẩn, anh tiến lên từng bước nắm tay cậu: “Đi thôi.”
Tuyết bên ngoài đang rơi lả tả như lông ngỗng, trên đất đã tích tụ một lớp dày. Lục Hoài Du đã nhiều năm không ngắm tuyết một cách yên bình thế này nên trong lòng rất vui: “Chúng ta ra đứng trong tuyết một lát đi.”
Tuyết thật sự rất nhiều, hai người mới đi được vài bước, trên đầu và vai đã phủ một lớp trắng xóa.
Nhưng không ai để ý mà chỉ nắm tay nhìn cảnh tuyết rơi, lại không kiềm được quay đầu nhìn người bên cạnh.
Đến khi đứng dưới cây mai, không ai bảo nhau mà cùng dừng bước.
Lúc trước cây mai hãy còn đang hé nụ mà lúc này đã nở ra một ít, nhưng do bị tuyết dày đè lên nên chỉ lộ vài điểm đỏ.
Trong không khí có hoa mai đang lững lờ.
Hai người đứng rất gần dưới táng cây, ánh mắt bất giác bị hấp dẫn lẫn nhau.
Chung Minh Cẩn nhìn vào mắt anh, trong đôi mắt không có chỗ cho bất kỳ thứ gì, ngữ khí vừa nghiêm túc lại cố chấp: “Em yêu anh.”
“Anh biết.” Lục Hoài Du mỉm cười: “Anh cũng yêu em.”
Nhìn dáng vẻ mỉm cười của anh, Chung Minh Cẩn nhịn không được ghé sát đến: “Em muốn hôn anh.”
———
[1] Nhà có sân kiểu Trung Quốc:
[2] La Hán sàng:
[3] Khung giường: