Editor: Hướng Nhật Quỳ
Sau khi đạo diễn Lý nghe Lục Hoài Du nói, trong mắt lộ vẻ vui mừng: “Cậu biết tôi?”
“Đêm hội từ thiện Trung thu năm ngoái, tôi đã từng gặp ngài.” Đạo diễn Lý là một trong những đạo diễn đứng đầu trong nước, mà Lục Hoài Du thì ở trong nghề hồn tạp này, cho dù chưa từng gặp mặt thì cũng thấy ông trong các hình ảnh hoặc video tin tức hay chỗ khác. Trí nhớ anh rất tốt, nhìn một cái đã nhận ra nên căn bản không phải chuyện gì khó.
Nhưng bất kể thấy trong tin tức, hay trong đêm từ thiện vào năm ngoái, đạo diễn Lý cũng ăn mặc rất đẹp đẽ, nét mặt hồng hào, so với người chỉ quấn một chiếc áo lông màu đen cùng bộ dạng tiều tụy trước mặt này thì kém rất xa.
Đạo diễn Lý nghe anh nói thì nhớ lại, sau khi phát hiện không có kết quả bèn dựa vào cửa sổ nói: “Có thể làm lỡ thời gian của cậu chút không, tôi có vài chuyện muốn xin cậu giúp đỡ.”
Tìm mình giúp đỡ? Lục Hoài Du động lòng, chẳng lẽ là vì chuyện phi khoa học nào đó?
Vì vậy anh nhìn kỹ đạo diễn Lý, thấy trạng thái của đối phương thật sự rất kém, bèn gật đầu đồng ý: “Được.”
Bữa sáng của khách sạn là tự chọn, lúc hai người ngồi bên cửa sổ, Lục Hoài Du lấy một ly sữa nóng trên bàn sữa vừa đi ngang rồi đặt trước mặt đạo diễn Lý.
“Cảm ơn.” Sau khi đạo diễn Lý uống một ngụm sữa, cười hỏi: “Tôi gọi cậu là Tiểu Lục, cậu không ngại chứ?”
“Không ngại.” Lục Hoài Du lắc đầu, lấy tuổi tác của đạo diễn Lý và thành tựu của ông, gọi anh một tiếng ‘Tiểu Lục’ là chuyện hết sức bình thường.
“Là vầy.” Đạo diễn Lý đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng mục đích mình tìm Lục Hoài Du: “Gần 1 tháng qua, bất kể ăn cơm hay đi ngủ, thậm chí khi rửa mặt, tôi luôn cảm giác có thứ gì đó nhìn chằm chằm tôi. Tôi nghe người ta nói cậu hiểu biết một vài thứ huyền học, nên muốn tìm cậu xem thử.”
Lúc nói những lời này, như thể nhớ lại cảm giác như có gai ở sau lưng, khiến ông không khỏi run lên.
Lục Hoài Du nghe xong cũng nhướng mày, thầm nghĩ lý do thoái thác này quen tai quá, đương sự của đơn làm ăn đầu tiên mà lúc trước anh chính thức nhận cũng từng nói như thế, nhưng kết quả là do có quỷ trong lòng.
Sau lần kinh nghiệm đó, Lục Hoài Du không muốn vòng vèo nữa mà hỏi thẳng: “Thế bây giờ thì sao, ngài có cảm giác thứ gì đang nhìn chằm chằm ngài không?”
“Không có.” Lý Hạo đáp: “Sáng sớm hôm nay tôi đã bay đến, từ lúc xuống máy bay đến giờ đều không có cảm giác bị nhìn chằm chằm.”
Lòng Lục Hoài Du chấn động, sao càng nghe thì càng giống hồi trước vậy. Trừ việc lần này không có Chu San San ghé vào nhìn chòng chọc trước mặt đạo diễn Lý, thì sự việc phát triển chẳng khác gì so với lúc trước.
Lý Hạo thấy Lục Hoài Du nhíu mày bèn tiếp tục: “Trước đây cũng vậy, sau khi tôi bay từ nơi này đến nơi khác, thì cảm giác bị nhìn ấy mới tạm thời biến mất. Ngắn thì vài tiếng, lâu thì một ngày mới xuất hiện trở lại, như là…”
Ông còn chưa dứt lời, Lục Hoài Du đã nói giúp ông: “Như có thứ gì nhìn chằm chằm vào, nhưng không thể lên máy bay nên chỉ có thể dùng cách khác đi theo ngài hối hả ngược xuôi?”
Tuy Lý Hạo cũng nghĩ vậy, nhưng nghe Lục Hoài Du nói kỹ càng như thế vẫn cảm thấy sau lưng chợt lạnh toát. Ông hít sâu một hơi: “Tiểu Lục, cậu biết là nguyên nhân gì chứ?”
“Tôi không phát hiện chỗ nào bất thường tên người ngài cả.” Lục Hoài Du lắc đầu: “Nếu không… đợi ngài xuất hiện cảm giác bị nhìn một lần nữa, hẵng liên hệ với tôi?”
“”Được chứ.” Lý Hạo thoáng chần chừ rồi cũng đồng ý. Ông tìm đến đây, đương nhiên cũng biết khoảng thời gian này bọn Lục Hoài Du đang gấp rút quay phim, bèn nói: “Lúc tôi đến đã nói với đạo diễn Tân, xế chiều sẽ đến thăm trường quay của các cậu.”
“Vậy chiều nay gặp.” Người ta đã nói với đạo diễn Tân rồi, một diễn viên như Lục Hoài Du còn nói được gì nữa. Nói xong đứng dậy cáo từ: “Tôi còn phải đến trường quay, đi trước đây ạ.”
Trở về phòng, Lục Hoài Du lập tức kể chuyện này cho Chung Minh Cẩn.
Chung Minh Cẩn nhất trí với suy nghĩ của Lục Hoài Du, cũng cho rằng nên đợi Lý Hạo có cảm giác bị nhìn một lần nữa mới dễ xử. Dẫu sao bắt trộm phải bắt tại trận, bắt quỷ cũng phải bắt tại hiện trường.
Nhưng đợi hết cả một ngày, Lý Hạo và bọn họ đều ở trường quay đến nửa đêm, nhưng cảm giác ấy không hề xuất hiện.
Sau khi trở lại khách sạn vào rạng sáng, trong phòng không có người ngoài, Lục Hoài Du mới nói: “Sẽ không như lần trước chứ, thật ra chẳng có gì cả.”
“Chắc không đâu.” Chung Minh Cẩn lắc đầu: “Tôi cảm nhận được quỷ khí trên người ông ta, mặc dù rất nhạt.” Nói xong cậu nhíu mày: “Ngoại trừ lần đó, còn có một loại hơi thở rất quái dị.”
“Cả cậu cũng không nhận ra là gì ư?” Lục Hoài Du kinh ngạc nói.
Chung Minh Cẩn hơi sửng sốt, sau đó buồn cười: “Anh cho rằng tôi lợi hại bao nhiêu?”
“Cậu vốn rất lợi hại mà.” Lục Hoài Du nói bằng vẻ nghiêm túc.
Chung Minh Cẩn nghe thế thì chầm chậm quay đầu, khóe miệng không khỏi cong lên.
Lục Hoài Du thấy vành tai cậu thoáng cái đỏ bừng, lòng ngứa ngáy đến suýt nữa bước lên nắn một cái, người anh thích sao lại đáng yêu thế hả trời!
Ngắm nghía bộ dạng ngại ngùng của Chung Minh Cẩn trong chốc lát, Lục Hoài Du kéo đề tài lại: “Vậy giờ chúng ta chỉ có thể chờ?”
“Cũng không hẳn là chờ.” Chung Minh Cẩn đáp: “Nếu ông ta nói không sai, ông ta sẽ nhanh chóng xuất hiện cảm giác bị nhìn thôi.”
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Chung Minh Cẩn, hôm sau vừa rời giường, Lục Hoài Du đã nhận được tin nhắn của Lý Hạo, nói rằng cảm giác ấy lại xuất hiện lần nữa.
Thấy thời gian còn sớm nên Lục Hoài Du hẹn gặp ông ở phòng ăn dưới lầu, vừa ra đến cửa thì đột nhiên nghĩ ra điều gì rồi quay đầu hỏi Chung Minh Cẩn: “Cậu có muốn đi xem cùng tôi không?”
“Cũng được.” Chung Minh Cẩn đáp.
Lục Hoài Du lập tức đi lấy ba lô trong tủ ra, nhưng vừa kéo khóa kéo, anh chợt do dự. Khoảng thời gian này Chung Minh Cẩn đã khôi phục hình dạng ban đâu nên mới có thể ra ngoài hoạt động, lâu lắm rồi không trốn trong ba lô, khiến Lục Hoài Du cứ nhìn chiếc ba lô nho nhỏ sẽ cảm thấy trốn trong đó rất ngột ngạt.
Chung Minh Cẩn thấy anh cầm ba lô đứng đó, bèn hỏi: “Sao thế?”
“Chúng ta tìm xem có thứ nào khác có thể để cậu trốn vào không.” Lục Hoài Du nói: “Không gian trong ba lô nhỏ quá.”
Chung Minh Cẩn hỏi một cách khó hiểu: “Chẳng phải trước kia tôi cũng dùng ba lô sao?”
Lục Hoài Du thầm nghĩ, hồi trước tôi chưa thích cậu nên đương nhiên đủ dùng là được, bây giờ thích rồi nên nhất định phải cho cậu ngồi thoải mái chút chứ.
Chẳng qua lúc nói ra lại là lý do khác, hơn nữa còn rất đường hoàng: “Mùa đông phải mặc nhiều áo nên vốn sẽ hơi chật chội. Vả lại chỉ xuống lầu ăn một bữa sáng thôi mà, xách theo ba lô trống không rất dễ làm người ta nghi ngờ.”
Chung Minh Cẩn: “… Vậy anh muốn tôi trốn ở đâu?”
Ánh mắt Lục Hoài Du đảo quanh căn phòng, cuối cùng rơi trên chiếc áo lông đang treo của mình. Trong lòng như bị thứ gì khiêu khích, ý nghĩ nào đó đang nảy nở bên trong, cuối cùng không kiềm được mà nói: “Trốn trong ngực tôi được không, tôi mặc áo lông, không ai nhìn ra đâu.”
Chung Minh Cẩn nghe xong ngây tại chỗ, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, không dám nhìn vào mắt Lục Hoài Du, chỉ thấp giọng đáp: “Có thể nhìn ra đấy.”
“Dù có nhìn ra trong ngực tôi giấu thứ gì, người ta cũng chỉ nghĩ là túi làm ấm tay hoặc mèo con thôi, không nghĩ đến thứ khác đâu.” Lục Hoài Du thấp giọng yêu cầu: “Chỉ lần này thôi được không, tôi cũng không biết thứ nhìn chằm chằm đạo diễn Lý là gì. Nếu cậu không ở đó tôi sẽ không ứng phó được, còn chọc giận ông ấy thì sao đây?”
Anh vừa nói không ứng phó được, quả nhiên vẻ mặt Chung Minh Cẩn đã thả lòng không ít.
Lục Hoài Du vẫn kiên trì: “Đến lúc đó không chẳng thể cầu xin cậu được, cậu cũng biết, với thể chất của tôi…”
“Được.” Anh còn chưa nói hết, Chung Minh Cẩn đã đồng ý.
Thời khắc này cả hai đều quên rằng, ngoại trừ miếng ngọc bội trên người Lục Hoài Du thì còn có bùa hộ mệnh mà Chung Minh Cẩn đã tự vẽ. Tà vật bình thường đến cả việc đến gần anh cũng khó khăn, chứ đừng nói đến việc tổn thương anh.
Lục Hoài Du thấy cậu đồng ý nên vội mặc áo lông vào, sau đó ngồi xuống, dang rộng hai tay về phía Chung Minh Cẩn.
Tuy rằng Chung Minh Cẩn đã đồng ý đề nghị của anh, nhưng nếu muốn cậu trốn trong ngực Lục Hoài Du thì vẫn cảm thấy kỳ quái.
Nhưng Lục Hoài Du căn bản không cho cậu cơ hội đổi ý, cậu bất động thì Lục Hoài Du chủ động, vươn tay ôm Chung Minh Cẩn vào ngực, sau đó kéo khóa lại, hai người lập tức thân mật khóa lại trong cùng một chiếc áo.
Lục Hoài Du dùng tay ôm Chung Minh Cẩn lên, đứng trước gương soi một lát mới nói: “Nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được cậu đang trốn bên trong đâu.”
Chiếc áo lông màu đen rộng thùng thình, Lục Hoài Du lại gầy nên dù có thêm một Chung Minh Cẩn ở bên trong cũng chẳng thấy mập.
Nhận ra người trong ngực hơi nhúc nhích, Lục Hoài Du bèn dặn: “Đừng lo, tôi sẽ luôn ôm cậu. Nếu cậu sợ thì cứ nắm áo của tôi.”
“Tôi không sợ.” Giọng nói của Chung Minh Cẩn xuyên qua lớp áo, nghe có chút rầu rĩ, nhưng thứ mà Lục Hoài Du cảm giác được đầu tiên là sự rung động trong ngực.
Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, người mình thích giờ bé xíu xiu, hơn nữa còn đang trốn trong ngực mình, vừa nghĩ đến thôi Lục Hoài Du đã cảm giác trái tim như được ngâm trong nước mật ong, vừa đầy lại ngọt ngào. Bước chân cũng nhẹ bỗng, như thể giây tiếp theo là có thể bay lên luôn.
Cũng may anh còn chưa quên rằng đạo diễn Lý vẫn đang chờ dưới lầu, sau khi soi gương một hồi thì nói: “Bây giờ chúng ta đi xuống thôi.”
Chung Minh Cẩn không đáp, chỉ huých nhẹ Lục Hoài Du thông lớp quần áo coi như đáp lại.
Lúc hai người đến phòng ăn, đạo diễn Lý đã ngồi sẵn ở vị trí đã ngồi ngày hôm qua.
Cách lớp thủy tinh trong suốt của nhà ăn, Lục Hoài Du liếc mắt một cái đã trông thấy người phụ nữ ngồi đối diện Lý Hạo, váy cưới đỏ như lửa, từng chiếc trâm cài bằng vàng thấp thoáng trên mái tóc búi.
Đến khi Lục Hoài Du vừa bước vào cửa phòng ăn, người phụ nữ như bị thứ gì kích thích, hình thể chợt lóe lên rồi lập tức rời khỏi chỗ ngồi. Nhưng không như những ma quỷ sẽ trốn rất xa khác, nàng ta vẫn trốn ở cửa sổ, ngây ngốc nhìn chăm chú vào Lý Hạo.
Lý Hạo như cảm giác được, ông buông điện thoại nhìn xung quanh, vừa thấy Lục Hoài Du đứng ở cửa nhà ăn thì vẫy tay gọi: “Tiểu Lục đến đây nào.”
Một tay Lục Hoài Du ôm Chung Minh Cẩn, một tay thì bưng ly sữa, do dự một lúc mới ngồi vào chiếc ghế mà người phụ nữ đã ngồi, thuận miệng hỏi: “Hiện tại ngài cảm giác thế nào?”
“Lúc cậu chưa đến, cảm giác bị nhìn ấy vô cùng mãnh liệt, như thể có người đang đối diện tôi nhìn tôi vậy.” Lý Hạo nói: “Hiện tại tuy vẫn còn cảm giác ấy, nhưng đã chẳng còn rõ ràng nữa, dường như người nhìn chằm chằm tôi chỉ cách xa một chút thôi.”
Lục Hoài Du nghe xong không nhịn được mà nhíu mày, không ngờ cảm giác của ông lại bén nhạy như vậy, chẳng rõ có liên quan đến hơi thở kỳ lạ trên người ông hay không.