Bạn Trai Được Gió Lớn Thổi Tới

Chương 46




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hướng Nhật Quỳ

Lục Hoài Du không nhịn được mà bật cười, dường như Chung Minh Cẩn vừa xuống xe cũng có cảm giác nên ngẩng đầu nhìn sang.

Bọn họ một người thì trên mặt đất, một người bị treo lơ lửng trên không trung cách mặt đất hơn mười mét, cách đám đông và máy móc, sau khi liếc nhìn nhau, Lục Hoài Du vươn tay về phía cậu mà vẫy.

“Sư huynh quen biết cậu ta sao?” Hàn Bắc Đình hỏi xong bèn nhìn qua từ phía của Lâm Nguyên, không khỏi lộ ra vẻ mặt khó mà tiếp thu được: “Không phải cậu ta là nghệ sĩ mới của công ty chúng ta chứ?”

Dù bị treo trên không trung rất nhàm chán, nhưng Lục Hoài Du vẫn vui vẻ trêu cậu: “Có vấn đề gì sao?”

Hàn Bắc Đình thở dài: “Nếu cậu ta ký với công ty mình, vậy xếp hạng giá trị nhan sắc của em lại giảm nữa rồi.”

Lục Hoài Du kinh ngạc hỏi: “Công ty chúng ta còn có kiểu xếp hạng này à? Xếp như thế nào?”

“Có đó.” Hàn Bắc Đình đáp: “Do cư dân mạng bỏ phiếu quyết định.”

Lục Hoài Du không còn gì để nói, cái này mà là xếp hạng giá trị nhan sắc gì chứ, rõ ràng là xếp hạng nhân khí mà? Nhưng anh vẫn không nhịn được mà tò mò: “Hạng nhất là ai?”

“Sếp Dung nhỏ đó.” Hàn Bắc Đình nói: “Cư dân mạng bảo là muốn cho ông chủ nhỏ mặt mũi.”

Lục Hoài Du nhớ tới khuôn mặt của bạn chí cốt mình, tuy đứng trong đám đông bình thường quả thật rất nổi bật, nhưng so với đám dựa mặt kiếm cơm như họ thì…

Anh không khỏi thở phào một tiếng: “Cư dân mạng đúng là rất nể tình.”

Hàn Bắc Đình còn đang tò mò về chuyện của Chung Minh Cẩn, giơ tay túm lấy tay áo rộng thùng thình đang vẫy về phía trước của Lục Hoài Du hỏi: “Cậu ấy được anh Lâm ký hả? Có phải cũng nhận một vai nào đó trong phim không, sao sáng nay không đến cùng các anh?”

Lục Hoài Du sợ nếu hỏi nữa thì câu tiếp theo sẽ là “Cùng một người đại diện với các anh, vậy sau này cậu ta có cướp tài nguyên của anh luôn không”, bèn túm tay áo đang bị quơ loạn của mình: “Cậu ấy là bạn của anh, đến đây tìm anh chơi.”

Dừng một lúc lại sợ cậu hỏi mình “Liệu có khả năng vào giới giải trí hay không”, thế nên anh nói trước: “Vả lại cậu ấy cũng có nghề nghiệp đàng hoàng rồi, chắc chắn sẽ không vào giới giải trí đâu.”

“Vậy à.” Tốc độ lật mặt của Hàn Bắc Đình khiến người ta ngạc nhiên đến trố mắt: “Chỉ tiếc khuôn mặt và khí chất tốt thế này, không thể được nhiều người nhìn thấy rồi.”

Lục Hoài Du liếc xéo cậu một cái: “Nếu không thì anh đi làm công tác tư tưởng cho cậu ấy, bảo cậu ấy cân nhắc lại nhé?”

“Hay là mình đừng làm gián đoạn dự định nghề nghiệp của người ta nha anh.” Hàn Bắc Đình vội nói, nhưng cậu thật sự rất tò mò rằng rốt cuộc công việc chính của người nọ là gì mà có thể khiến sư huynh khẳng định cậu ta sẽ không vào giới giải trí như thế.

Dẫu sao trong cái giới này mọi cám dỗ nào cũng có, đặt điều kiện của chính cậu ta vào trường hợp này, lại còn là bạn tốt của sư huynh, nếu vào giới rồi nhận được tài nguyên tốt cũng là chuyện bình thường.

Vì vậy vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cậu ta đang làm công việc gì thế?”

Mục tiêu của Lục Hoài Du đã được bố trí ở bên dưới, đạo diễn và thợ chụp ảnh cũng đã vào chỗ, anh cười gian xảo: “Em đoán xem.”

Sau khi anh nói xong, Hàn Bắc Đình đang định đoán bừa một nghề thì nghe nhân viên bên dưới dùng loa bảo họ quay lại cảnh NG ban nãy một lần nữa.

Lục Hoài Du nhìn vẻ mặt muốn biết lại chẳng thể biết của cậu thì vui vẻ rút kiếm chuẩn bị bắt đầu.

Lần này hai người không NG nữa, thuận lợi được thả xuống khỏi dây cáp.

Do trước đó bị treo trên không trung suốt nên không cảm giác được, thậm chí hai người còn nói chuyện với nhau. Đến khi vừa được thả xuống, Lục Hoài Du mới cảm giác xương cốt khắp người như bị lắp sai chỗ.

Nhất là sau khi cởi dây cáp, quần áo ma sát với nơi bị trói trước đó khiến Lục Hoài Du đau đến nhe răng, không nhịn được mà muốn kéo áo lên xem có trầy da hay không.

Tình trạng của Hàn Bắc Đình tốt hơn anh nhiều, nhưng trông vẫn hơi cứng ngắc. Sau khi hoạt động tay chân một hồi lại là một chàng trai bắn sức sống ra bốn phía.

Lục Hoài Du kinh ngạc không thôi, không kìm được mà vỗ một phát vào eo cậu, sau khi thấy được vẻ mặt có chút biến dạng của Hàn Bắc Đình như mong muôn, anh buộc miệng nói: “Anh còn tưởng là em không đau cơ.”

“Sao có thể chứ!” Hàn Bắc Đình vặn vẹo cả mặt: “Chẳng qua mấy hôm trước em cũng phải buộc dây nên quen mà thôi.”

Nói xong cậu đuổi theo Lục Hoài Du muốn vỗ lại phát ban nãy.

Lục Hoài Du đương nhiên sẽ không đứng cho cậu vỗ, thế là anh lao vào trong đám đông.

Sau khi kết thúc cảnh này thì vốn là thời gian ăn cơm, các nhân viên trong đoàn phim hoặc là kiểm tra đồ đạc, hoặc là đi lấy cơm hộp, thấy họ chạy rượt đuổi cũng chỉ cười ở phía xa chứ chẳng ai nói gì.

Lục Hoài Du chạy một mạch đến chỗ ghế của mình, mắt thấy Hàn Bắc Đình sắp đuổi kịp, anh không nhịn được mà nhìn ra phía sau, muốn xác định xem khoảng cách còn bao xa để lựa chọn nên tiếp tục chạy hay nên cầu hòa.

Dè đâu ở trường quay nhiều người, lúc anh nhìn ra sau bước chân không hề dừng lại, thế nên đã bất cẩn va vào một người.

Vì vậy anh vội vàng xoay người cúi đầu muốn nói tiếng xin lỗi, nhưng vừa ngẩng đầu đã trông thấy một khuôn mặt quen thuộc, lời xin lỗi lập tức biến thành niềm vui bất ngờ: “Nhóc dễ thương?”

Chung Minh Cẩn nghe vậy động tác hơi khựng lại, tiếp đó lại nắm chặt cổ tay Lục Hoài Du, kéo anh ra phía sau mình rồi nhìn về phía Hàn Bắc Đình đang chạy đến: “Có chuyện gì à?”

“Tôi…” Hàn Bắc Đình muốn lên án, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của Chung Minh Cẩn lại lặng lẽ nuốt trở về, gãi đầu nói: “Tôi đang giỡn với sư huynh thôi.”

Lục Hoài Du liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Chung Minh Cẩn, lại nhìn vẻ ngượng ngùng của Hàn Bắc Đình, nói một cách áy náy: “Xin lỗi, vừa rồi anh thật sự tưởng là em không sao chứ không phải cố ý muốn làm đau em. Sư huynh nhận lỗi với em, nhưng không thể cho em vỗ lại được.”

Vốn hai người chỉ đang đùa giỡn, sau khi đùa giỡn cả rồi, bản thân Hàn Bắc Đình cũng thấy mệt, bèn khoát tay bảo: “Quên đi, ai bảo anh là sư huynh của em chứ.”

Chung Minh Cẩn lạnh lùng nhìn cậu một cái rồi quay đầu nhìn Lục Hoài Du, cười nói: “Lâm Tuyền nói anh có thể ăn cơm rồi, mau đi ăn cơm thôi, tôi có gói vài món ở khách sạn cho anh đây.”

Hàn Bắc Đình nghe xong lỗ tai giật liên tục, đi được hai bước đã lùi trở về, nhìn Lục Hoài Du nói: “Sư huynh ơi, anh còn chưa giới thiệu tên của bạn anh cho em đâu.”

“Chung Minh Cẩn.” Lục Hoài Du cười giới thiệu cho Hàn Bắc Đình, cũng đoán được tại sao cậu lại đột nhiên quay trở lại. Nể tình cái vỗ ban nãy, Lục Hoài Du bèn mời: “Có muốn ăn cơm chung không?”

“Muốn muốn muốn!”

Chung Minh Cẩn chỉ gói hai món mặn hai món chay, đó là cơm thêm của Lục Hoài Du, vậy mà cuối cùng khi ngồi xuống lại biến thành năm người chia nhau ăn, may mà trong cơm hộp vốn đã có đồ ăn, dù rằng hương vị không bằng món Chung Minh Cẩn mang đến.

Nhìn món gà cay Trùng Khánh[1] đỏ au trong hộp đóng gói, Hàn Bắc Đình — người đã ăn cơm hộp ở trường quay suốt ba ngày không kìm được mà nuốt nước miếng, nhưng Lục Hoài Du vẫn chưa động đũa, thế nên cậu bèn dùng khóe mắt để nhìn vẻ mặt của Chung Minh Cẩn, cuối cùng đành lặng lẽ ăn miếng khổ qua trong hộp cơm.

[1] Gà cay Trùng Khánh [辣子鸡]: Là món gà đặc sản của Trùng Khánh và mang đặc điểm của món ăn Tứ Xuyên vì độ cay của nó. Người ta sẽ cho rất nhiều gia vị vào món này. Vì vậy Gà chiên ớt Trùng Khánh không chỉ cay, mà còn cay đến lè lưỡi! Thủ phạm chính là những chú bé hạt tiêu Tứ Xuyên. Vậy nên, nếu có thấy thứ này trong khi ăn, thì đừng có mà nhai, mà cũng đừng có thử mấy miếng ớt… Trừ khi bạn là người dũng cảm.

Kết quả vừa cắn xuống một miếng, cậu đã đắng tới nỗi uống hai ngụm nước lớn.

“Khổ qua tối nay đắng thế à, vậy thì anh không ăn đâu.” Lục Hoài Du gắp khổ qua trong cà men vào cái bát bên cạnh, lại chỉ vào món gà cay Trùng Khánh rồi nói với Hàn Bắc Đình: “Chẳng phải em thích ăn cay sao, mau ăn đi.”

Hàn Bắc Đình còn chưa nói tiếng nào đã nhanh chóng gắp một miếng gà và hai trái ớt cho vào miệng, cuối cùng cũng áp chế được cảm giác đắng nghét kia.

Chung Minh Cẩn thấy Lục Hoài Du mở cà men đã lâu mà vẫn chưa ăn miếng nào, cậu nhìn chằm chằm mấy món trên bàn chốc lát, vẫn không kìm được nói: “Anh cũng mau ăn đi.”

“Ò.” Lục Hoài Du lấy lại tinh thần rồi bắt đầu lựa thức ăn trong cà men, lựa ra vài miếng gà cay nhỏ không xương, nếu là xương sườn thì chọn thanh ngắn, rau xanh thì lựa ra mấy phần lõi ở giữa, sau đó bỏ hết vào bát của Chung Minh Cẩn.

Đến khi anh lựa xong, phát hiện cả bốn người bao gồm Chung Minh Cẩn đều nhìn anh đến ngây người, lúc này Lục Hoài Du mới nhận ra mình vừa làm gì.

Đúng là bất lịch sự mà!

Anh xấu hổ cầm đũa nói: “Ừm, tôi hơi… thích phần cơm đó của cậu, chúng ta có thể đổi phần cho nhau không?”

Nói xong câu này, Lục Hoài Du thật muốn đập cho mình hai cái. Lúc anh và Chung Minh Cẩn bé xíu ăn cơm cùng nhau, bởi vì đối phương ăn ít, lại không tiện ăn những miếng lớn nên trước giờ đều do anh lựa phần cho Chung Minh Cẩn trước.

Vừa rồi Chung Minh Cẩn bảo anh ăn cơm, anh đã làm như thế theo thói quen.

Nếu chỉ là thói quen, Chung Minh Cẩn nghe thì chẳng sao, nhưng ba người kia nghe rồi lại sợ rằng sẽ cảm thấy kỳ quái. Vì thế anh mới tạm thời sửa miệng thành thích phần cơm của Chung Minh Cẩn, kết quả vẫn chẳng thấy bớt xấu hổ tí nào.

Nhất là sau khi Chung Minh Cẩn hết sững sờ đã thật sự đưa phần cơm của mình đến trước mặt Lục Hoài Du, còn đổi với anh.

Ba tên đồng bọn còn lại đều bị hành động bất ngờ này của hai người họ làm kinh ngạc đến chẳng nói ra lời.

Cuối cùng vẫn là Chung Minh Cẩn bình tĩnh nói: “Giờ thì ăn đi.”

Lúc này ba người mới như được bật công tắc, đều lấy lại tinh thần.

Lâm Nguyên nhìn Chung Minh Cẩn với vẻ đăm chiêu, trong đầu như đang hình thành một ý nghĩ nào đó, nhưng vừa nảy ra đã bị Lâm Tuyền cắt đứt: “Anh nè, em thích miếng cá trong hộp cơm của anh lắm, nhưng không muốn đổi với anh, em có thể ăn một miếng không?”

Nói xong còn nhìn anh trai mình với vẻ mặt mong chờ.

Suy nghĩ bị cắt ngang, Lâm Nguyên không đánh cậu ta là vì đang ăn cơm không thể rời tay, thế mà còn muốn xin miếng cá, đúng là nằm mơ mà.

Vì vậy Lâm Tuyền đã nhận lấy hai chữ lạnh như băng của anh trai: “Không được!”

Cơm nước xong, Lâm Tuyền dẫn Lâm Nguyên đi thu dọn đồ đạc, Hàn Bắc Đình cũng bị trợ lý lôi đi nên chỉ còn lại Lục Hoài Du và Chung Minh Cẩn ngồi đó.

Lục Hoài Du cầm trái lựu ăn từng hột một, Chung Minh Cẩn ngồi bên cạnh nhìn, lát sau cậu hỏi: “Những ngày tiếp theo anh phải đóng phim ở đây?”

“Ở đây cùng gần, nhưng không phải mỗi chỗ này.” Lục Hoài Du nhớ lại cảnh trong kịch bản, hơi tính toán: “Có lẽ còn phải quay ở đây 3, 4 ngày nữa.”

Chung Minh Cẩn bảo: “Vậy lát nữa tôi đi bố trí một trận địa để vòng vây nơi này lại, mấy ngày này sẽ không ma quỷ nào dám đến gần lúc anh đóng phim nữa.”

“Vậy cũng được sao?” Lục Hoài Du buộc miệng hỏi. Thật ra hôm nay anh không bị ảnh hưởng nhiều bởi ma quỷ, nhưng nếu có thể khiến chúng không đi loanh quanh bên người thì càng tốt hơn. Nói cho cùng thì chẳng ai muốn trong lúc đang treo giữa không trung hay vừa xong một động tác, lại bất thình lình đối diện với một khuôn mặt tái nhợt.

“Nơi này khác với nơi mà trước đó anh quay, chung quanh đều là núi rừng cây cối.” Chung Minh Cẩn giải thích: “Vừa rồi tôi đã quan sát kỹ càng, hẳn là có thể bày ra một trận địa đuổi quỷ mà không tổn thương đến quỷ.”

Thế thì càng tốt hơn rồi, Lục Hoài Du hỏi: “Có cần dụng cụ gì không?”

“Dùng cây và đá trong núi là được.” Chung Minh Cẩn giải thích: “Lúc không cần, chỉ việc thay đổi vị trí đá thì trận địa sẽ không còn.”

Lục Hoài Du nhìn sắc trời rồi nói: “Trời sắp tối rồi, không thì lần sau cậu hẵng đến làm.”

“Không sao, tôi sẽ làm xong nhanh thôi, vả lại tôi chỉ ở dưới chân núi, sẽ không lên núi đâu.” Chung Minh Cẩn đáp.

Lục Hoài Du vẫn lo lắng: “Vậy bảo Lâm Tuyền đi cùng cậu đi.”

Trước đó anh đã đắp nặn hình tượng đại sư của Chung Minh Cẩn trước mặt Lâm Tuyền, thế nên dù có nhìn thấy cái gì thì cậu ta cũng sẽ không quá sợ hãi. Hơn nữa Lâm Tuyền là người nhà, không phải lo cậu ta sẽ nói gì đó ra ngoài.

Chung Minh Cẩn thật sự cảm thấy không cần, nhưng khi thấy vẻ lo lắng của Lục Hoài Du, cậu vẫn gật đầu đáp: “Được.”

— — —

[1] Gà cay Trùng Khánh:

gà cay trùng khánh