Bạn Trai Cuồng Bạo

Chương 32: 32: Trùng Hợp





Buổi sáng hôm sau quay trở lại việc tập luyện, tâm trạng Khang Bất Dịch kể từ lúc ở trước cửa hàng chiều hôm qua đã vô cùng tốt, ngay cả buổi sáng cũng dậy rất sớm sửa soạn xuống sân tập.

Đợi một lúc lâu nhưng người anh mong chờ lại không xuất hiện, chỉ có mỗi Ái Ái và Trư Mỹ Nhân xuống sân cùng nhau.
Ngay khi Ái Ái và Trư Mỹ Nhân đến gần, Khang Bất Dịch lập tức lên tiếng hỏi với giọng điệu nóng lòng: “Uyên Nhi đâu?”
“Bà dì cậu ấy đến rồi” Ái Ái đáp.
“Làm gì?” Khang Bất Dịch lộ rõ sự bất mãn trên gương mặt, giọng nói cũng trở nên có chút gắt gỏng.
Nghe Khang Bất Dịch hỏi, Ái Ái và Trư Mỹ Nhân chỉ còn biết nín thở nhịn cười, đợi cảm xúc bình tĩnh lại Ái Ái mới chậm rãi giải thích: “Ý của mình nói Uyên Nhi đến tháng rồi”
Lý Vũ Hàn bật cười, vỗ vỗ vai Khang Bất Dịch, thật lòng nhắc nhở: “Thế giới của con gái không thuộc về chúng ta”

Cả một buổi luyện tập Khang Bất Dịch không có chút tinh thần, mặc dù cô không phải vì mưa làm cho bị cảm nhưng cũng không thể xuống sân luyện tập.

Đến hơn mười giờ, Khang Bất Dịch cuối cùng cũng không chịu được bỏ ngang buổi tập đi tìm Du Uyên Nhi.
Vừa từ bên ngoài hành lang lấy nước về, vừa bước vào phòng đã bắt gặp ngay cảnh tượng Khang Bất Dịch trèo ban công vào phòng, Du Uyên Nhi ngớ người bất động ở cửa dõi theo anh.
“Cậu...!cậu...” Du Uyên Nhi căng thẳng đến lắp bắp, nếu Khang Bất Dịch bị phát hiện chắc chắn sẽ trở nên phiền phức, cô vội đi đến, thẳng thừng xua đuổi: “Đừng...!cậu về đi!”
Khang Bất Dịch không để ý đến lời Du Uyên Nhi, thản nhiên hỏi: “Giường cậu đâu?”
Vài giây trước còn nóng vội muốn đuổi Khang Bất Dịch, vừa nghe anh hỏi xong Du Uyên Nhi tự động chỉ vào giường phía dưới ngay trước mặt mình.

Trên tay anh cầm theo hai túi đen đến giường cô ngồi xuống, cô cũng đi đến ngồi xuống đối diện anh.
Khang Bất Dịch lấy bình giữ nhiệt trong túi đen ra vừa mở nắp khói đã bốc lên còn tỏa ra mùi gừng khá nồng, Du Uyên Nhi nhích người về sau, tự động sinh ra cảnh giác.
“Cậu...!muốn làm gì?”
Khang Bất Dịch không vội đáp, rót nước gừng ra nắp bình giữ nhiệt đưa cho Du Uyên Nhi, thư thả đáp: “Trên mạng nói uống nước gừng sẽ không đau bụng”
“À...!nhưng mà mình không...”
Du Uyên Nhi còn chưa nói xong Khang Bất Dịch đã bóp cằm cô kê miệng nắp sát môi cô ép uống cho bằng được.

Mùi gừng xông xồng xộc lên mũi Du Uyên Nhi, cô nhăn nhó giữ tay anh kéo ra không muốn uống.

Đấu không lại Khang Bất Dịch còn phải nuốt một ngụm nước gừng, thâm tâm Du Uyên Nhi sụp đổ nằm dài lên giường, lần này cô không bị đau bụng tự nhiên lại bị ép uống, đã vậy anh còn nhét vào miệng cô viên socola ngọt ngay sau đó, sự chăm sóc này của anh khiến cô thật sự có chút sợ hãi.
“Bất Dịch, cậu không sao chứ?” Du Uyên Nhi ngồi dậy cười như mếu trước sự nhiệt tình của Khang Bất Dịch, tay cầm túi đồ ăn ngọt anh đưa vẫn còn hoang mang tột độ, hôm nay anh cực kỳ khác với ngày thường khiến cô vô cùng bất an.
“Không có gì” Khang Bất Dịch vừa nói vừa nhìn Du Uyên Nhi chằm chằm, nhận ra sắc mặt cô có nhợt nhạt hơn bình thường một chút, anh thầm nghĩ liệu có cần đưa cô đến phòng y tế để truyền máu bù lại lượng máu đã mất hay không.
Trông Khang Bất Dịch có vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó, Du Uyên Nhi thử bóc vỏ một viên socola đưa đến, không ngờ anh lại há miệng ăn, nhai vài lần mới sực tỉnh nhìn lại cô.

Du Uyên Nhi cong môi mỉm cười trước dáng vẻ lơ ngơ của Khang Bất Dịch, dường như cô đã được chiêm ngưỡng nhiều bộ dạng khác nhau của anh, dịu dàng của ngày xưa, lễ phép trước mặt bố mẹ cô và cả đáng yêu trước mặt cô.
Sắt thép còn có thể nung chảy huống chi là trái tim của một con người bằng xương bằng thịt, không cần biết thời gian qua Khang Bất Dịch là một kẻ đáng sợ như thế nào nhưng đối với Du Uyên Nhi hiện tại, anh luôn thiên vị cô, âm thầm ở phía sau che chở cô.
Du Uyên Nhi biết rất rõ, ở độ tuổi nữ sinh cấp ba như cô ai mà chẳng mơ đến việc được gặp bạch mã hoàng tử của đời mình hay được hẹn hò với “con nhà người ta”, tuy Khang Bất Dịch không có thành tích xuất sắc, cũng chẳng ôn nhu dễ gần, cách đối xử với bạn gái đôi khi cũng rất thô bạo, có điều cô lại rất thích anh, thích một người ngoài lạnh trong nóng, chỉ có những hành động đặc biệt dành cho riêng cô, kể cả bất kỳ loại nụ cười nào của anh.
Nhân lúc chỉ có hai người, Du Uyên Nhi muốn nhân cơ hội tìm hiểu về chuyện quá khứ, không biết vì lý do gì khi nghĩ đến trong lòng cô lại dâng lên cảm giác hồi hộp, phải mất một lúc lâu lấy can đảm mới dám lên tiếng hỏi.
“Bất Dịch, mình...!có thể hỏi cậu...” Du Uyên Nhi ngập ngừng không dám mở lời, cũng chẳng hiểu đang lo sợ điều gì.
“Chuyện gì?” Khang Bất Dịch gợi mở.

“Tại sao năm đó cậu lại biến mất?”
Khang Bất Dịch chợt thở dài một hơi rất khẽ, trên gương mặt lộ rõ sự rắc rối, không nhanh không chậm kể cho Du Uyên Nhi biết: “Tôi không biến mất, sau khi tay lành tôi có quay trở lại sân bóng, thi thoảng vẫn chạm mặt cậu, cậu lại không hề nhận ra”
“Cũng phải, trước đây chúng ta không học chung trường cấp hai, mình cũng quên mất cậu là ai” Du Uyên Nhi gật gù, đột nhiên có chút khó hiểu: “Nhưng, sao khi đó cậu lại không nói cho mình biết chúng ta quen biết, đến tận gần cuối năm lớp mười một mới chịu nhắc đến?”
“Tôi bận kiếm tiền, không có thời gian dành cho cậu, càng không thể để cậu kết bạn với một đứa có hoàn cảnh phức tạp như tôi khi đó”
Dù không rõ hoàn cảnh gia đình Khang Bất Dịch như thế nào, qua cách anh nói khiến Du Uyên Nhi cảm nhận được nguyên nhân khiến anh trở nên bất cần lạnh lùng, rất có thể anh vì chuyện gia đình mới trở thành một con người khác không còn dịu dàng ấm áp như xưa.
Sống mũi Du Uyên Nhi cay xòa, đôi mắt dâng dòng lệ trong suốt, nghẹn ngào bày tỏ: “Mình chưa từng quan tâm đến nhiều như vậy, mình chỉ quan tâm cậu chính là người đầu tiên mình rung động”
Không gian chợt chìm trong yên lặng, yên lặng đến mức khiến cho không khí trở nên khó chịu, qua vài giây Khang Bất Dịch cũng chịu lên tiếng phản hồi, nhưng lại là một câu khiến người ta phải vận động đầu óc để hiểu, anh nói: “Thật trùng hợp”
Du Uyên Nhi ngẩn người kinh ngạc, cô là mối tình đầu của Khang Bất Dịch?.