Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 8: vừa mưa nắng.





Edit: Bạch Lan Tửu
 
Bầu trời là một màu xanh thẳm, một con đường nhỏ mới được tu sửa chạy xuyên qua rừng trúc, dọc theo hai ba trăm mét sườn dốc kéo dài đến đường lớn bên núi, động lực của xe máy điện, lúc lên sườn núi vô cùng khó khăn. Hạ Ngữ Băng kinh hồn bạt vía mà nghiêng người ngồi phía sau Lâm Kiến Thâm, nhìn xe máy điện lấy tốc độ như con rùa mà xiêu xiêu vẹo vẹo leo lên sườn dốc, thậm chí còn nhìn một con chó già màu vàng chậm rì rì đi từ phía sau đến, lại trơ mắt nhìn nó lướt qua bên người...
 
Con chó già xoay người, ném một cái nhìn xem thường về phía hai anh em đang di chuyển với tốc độ con rùa.
 
"Anh." Hạ Ngữ Băng chỉ vào con chó già kia, vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Con chó kia là đang khinh thường tốc độ xe của chúng ta ư?"
 
Sau giờ Ngọ ánh mặt trời là chói chang nhất, nhưng Lâm Kiến Thâm lại dường như cách biệt với ánh mặt trời, làn da vẫn trắng nõn sạch sẽ, ngay cả một vết đỏ lên vì bị phơi nắng cũng không có, buồn bực nói: "Ít nói nhảm đi, ngồi cho vững."
 
Vừa nói vừa chuyển tay lái tăng tốc, xe máy điện ầm một tiếng xông lên sườn dốc.
 
Hạ Ngữ Băng sợ tới mức ngay cả kính râm cũng suýt nữa rơi mất, cô ôm lấy eo Lâm Kiến Thâm theo bản năng để ổn định cơ thể, ở trong tiếng hỗn loạn của ác - quy mà hô: "Chậm một chút, chậm một chút! Anh! Anh ơi!"
 
Xe điện siêu siêu vẹo vẹo mà leo lên được sườn núi, ánh mặt trời chói mắt bị bóng râm che trời lấp đất thay thế, gió lạnh ập vào trước mặt, vô cùng thích ý. Hoảng sợ trong lòng Hạ Ngữ Băng cuối cùng cũng yên ổn lại không ít, tay đang ôm Lâm Kiến Thâm cũng buông ra, sửa lại vạt áo đã kéo của anh, nói: "Anh, kỹ thuật lái xe của anh thật kém."
 
Lâm Kiến Thâm đội mũ bảo hiểm, mặc dù là ngồi trên một chiếc xe máy điện cũ nát nhưng vẫn toát ra một loại khí chất lạnh lùng, nói: "Tôi chưa từng đèo người, đây là lần đầu tiên."
 
Hạ Ngữ Băng im lặng trong chốc lát rồi nói: "Anh nói gì cơ?"
 
Lâm Kiến Thâm bình tĩnh nhắc lại lần nữa: "Lần đầu tiên đèo người, không thuần thục."
 

Hạ Ngữ Băng lại đột nhiên ôm lấy eo anh, nói như phát điên: "Lần đầu tiên anh đèo người lại dám chở em đi xa nhà? Mạng em không đáng tiền vậy sao, anh?"
 
Cổ thụ chạy dọc theo đường núi, tiếng ve vang lên từng hồi nối tiếp nhau, trong không gian vang vọng tiếng chim, ánh nắng mặt trời loang lổ chiếu xuống, khóe miệng Lâm Kiến Thâm hơi nhếch lên.
 
Thôn bên có tên là "Thôn Thạch Ngưu", tọa lạc ở khoảng đất bằng phẳng dưới chân núi, so với thôn Linh Khê thì nhà cửa dày đặc hơn nhiều, ruộng tốt ao đẹp, đường ruộng thông thoáng, giữa thôn có một cửa hàng bán lẻ được cải tạo từ một nhà hợp tác xã kiểu cũ.
 
Hạ Ngữ Băng vừa thấy cửa hàng chỉ có ba gian to nhỏ mặt tiền thì tuyệt vọng --- vừa loạn vừa tàn, bởi vì nằm sát đường cho nên trên cửa sổ kính và bàn ghế đều phủ một lớp bụi thật dày, thật sự là khác xa so với siêu thị lớn trong thành phố. Cũng may tuy chim sẻ có nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, cái nên có đều có, Hạ Ngữ Băng muốn một thùng bia và hai chai Sprite to làm đồ uống, Lâm Kiến Thâm cần một túi bột mì mới.
 
Hạ Ngữ Băng vốn còn muốn mua ít đồ ăn vặt khác nữa, nhưng vừa nhìn thấy cửa hàng nhỏ này thật linh tinh rối loạn, sợ bị mua phải hàng giả hoặc là hàng quá hạn nên đành từ bỏ. Cô giành trả tiền, lại bị Lâm Kiến Thâm cản lại, nói: "Không cần em trả, để tôi."
 
Hạ Ngữ Băng ngượng ngùng: "Không cần anh trả! Tiền ba em cho anh anh cũng không nhận, sao em có thể không biết xấu hổ mà lại làm phiền anh đây? Hơn nữa, các anh ở nông thôn này kiếm một phân tiền cũng đã không dễ dàng gì."
 
Lâm Kiến Thâm vẫn kiên trì: "Để tôi!"
 
Bà chủ mập mạp ngồi sau cây quạt, dùng tiếng địa phương mà vui tươi hớn hở nói: "Nên do nam thanh niên kiếm tiền, nào có đạo lý để các cô gái nhỏ kiếm tiền chứ. Chàng trai, đây là bạn gái cậu hả? Thật là xinh đẹp nha!"
 
Hạ Ngữ Băng nghe không hiểu lắm nên vẻ mặt hơi mờ mịt.
 
Lâm Kiến Thâm trả tiền mặt, liếc nhìn Hạ Ngữ Băng một cái, dùng tiếng phổ thông nói: "Cô ấy là em gái tôi, không phải bạn gái."
 
Câu này thì Hạ Ngữ Băng nghe hiểu, thấy dáng vẻ cô đơn của Lâm Kiếm Thâm, trong lòng nảy lên ý xấu, trong một giây máu diễn nổi lên, giữ chặt tay Lâm Kiến Thâm rồi lắc lắc: "Rõ ràng chính là tình cảm giữa bồn nước và nước xanh mà!"
 
Lâm Kiến Thâm cảnh giác: "Em lại giở trò quỷ gì vậy hả?"
 
Bà chủ thuần phát thế nhưng đã bị lừa, nhập diễn vô cùng, thở dài: "Ây yo, chàng trai, còn nói không phải bạn gái cậu! Đây không phải là tình cảm rất tốt sao!"
 
"..." Lâm Kiến Thâm hờ hững nhìn cô, tránh khỏi tay cô, nói: "Không phải, em buông ra."
 
Tuy vẻ mặt anh rất bình tĩnh, những lỗ tai ửng đỏ đã bán đứng cảm xúc hiện tại của anh, anh đang ngượng.
 
Hạ Ngữ Băng hiếm khi thấy được sự thất thố của anh, nhoẻn miệng cười trộm.
 
Lâm Kiến Thâm trắng mắt liếc cô một cái, chất thùng bia và gói bột mì lên xe máy điện, sau đó leo lên xe chậm rì rì rời đi.
 
Trời cao mây thưa, hương lúa bay bay, Hạ Ngữ Băng trơ mắt nhìn xe máy điện đi xa, không cười được nữa mà ra sức đuổi theo: "Ê, Lâm Kiến Thâm! Em còn chưa lên xe mà!"
 
Lâm Kiến Thâm không để ý đến. 
 
"Anh dám bỏ lại em gái!"
 
Lâm Kiến Thâm vẫn không để ý đến.
 
"Anh! Anh trai thẳng nam đẹp trai nhất vũ trụ! Em không dám đùa vậy nữa đâu, em xin lỗi anh được không? Mau dừng lại..."
 

Chim sẻ đậu trên cột điện bị giật mình vội vàng bay lên, trên con đường chạy qua đồng ruộng, Lâm Kiến Thâm từ từ phanh lại, miễn cưỡng để Hạ Ngữ Băng leo lên xe.
 
Dáng vẻ anh trai vốn như chính nhân quân tử thanh cao, không ngờ bụng dạ lại hẹp hòi như thế! Ở chỗ anh không nhìn thấy, Hạ Ngữ Băng lén hướng lên trời mà trợn trắng mắt, tức giận không dám nói.
 
Khi về nhà lại phải xuyên qua một đường hầm với hàng cây cổ thụ mọc san sát, lúc đi qua cây cầu đá của thôn Linh Khê, tâm huyết Hạ Ngữ Băng dâng trào, nói với Lâm Kiến Thâm: "Anh, không phải anh nói trong con suối này đều là tôm hùm đất ư, chúng ta bắt lấy mấy cân về làm món ma tiểu đi, được không? Vừa khéo đã mua bia, ma tiểu và bia chính là tuyệt phối đấy!"
 
Đúng là đứa trẻ sống trong thành phố, thật sự chưa hiểu việc đời, đại kinh tiểu quái[1].
 
[1] 大惊小怪: ý chỉ một sự việc không mấy đáng kinh ngạc nhưng lại tỏ ra rất kinh ngạc, hiểu nôm na là làm lố.
 
Lâm Kiến Thâm cũng không phản đối, chỉ dừng xe bên cầu đá rồi nói với cô: "Cần phải về lấy mồi câu và lồng đất[2]."
 
[2] 地笼: dụng cụ hay được sử dụng ở vùng nông thôn, chuyên dùng để bắt tôm, cua.
 
"Anh về lấy đi, em ở lại đây chờ anh. Phong cảnh chỗ này đẹp thật, em chụp mấy bức ảnh làm tư liệu."
 
Vừa nói, Hạ Ngữ băng vừa nhảy xuống xe, sau đó đi dọc theo thềm đá bên cạnh cầu mà xuống dưới, có mấy cây trúc được dựng tương tự như nhà thuyền ở các bến tàu kiểu cũ, vừa khéo có thể để hai ba người ngồi lên nghịch nước. Nước suối xanh đến mức có thể thấy được đáy, dưới ánh mặt trời nổi lên mấy điểm lấp lánh, rong rêu trong nước đong đưa, thỉnh thoảng có cá nhỏ, tôm nhỏ bơi qua.
 
Tuy trong lòng thấy cô phiền toái, nhưng Lâm Kiến Thâm vẫn gật gật đầu, nói: "Vậy em ở lại đây chờ một lát, tôi trở về cất mấy thứ này rồi lấy lồng đất và mồi đến đây."
 
Lâm Kiến Thâm lái xe đi xa được mấy mét lại quay lại, không mấy yên tâm mà dặn dò cô: "Núi sâu rừng rậm không đơn giản như em nghĩ đâu, đừng đi lung tung, cũng đừng xuống nước. Nước này nhìn qua thì có vẻ xanh và cạn, trên thực tế lại vừa sâu vừa lạnh, cẩn thận kẻo bị ngã xuống."
 
Hạ Ngữ Băng làm một động tác tay tỏ ý "ok" với anh.
 
Lâm Kiến Thâm lái xe máy điện rất nhanh đã biến mất ở bóng râm trong chỗ sâu.
 
Hạ Ngữ Băng điều chỉnh xong góc độ ánh sáng, nhập thần mà chụp ảnh phong cảnh dòng suối bên cây cầu đá. Đang chụp đến hăng say, lại nghe thấy bên cạnh cầu truyền đến một giọng nam trầm ổn: "Trời sắp mưa rồi."
 
Khung cảnh xung quanh đều tĩnh lặng, đột nhiên từ trong rừng lại nổi lên một giọng nói, Hạ Ngữ Băng không kịp phòng bị mà hoảng sợ, di động cũng suýt nữa thì rơi vào trong suối. Theo tiếng nói mà nhìn đi, chỉ thấy bên cạnh cầu đá có một chàng trai trẻ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần túi hộp, tóc chải sang hai bên, trên tay cầm một chiếc dù đi mưa màu đen.
 
Trên đầu cầu có một cây liễu đã nhiều tuổi, thân ảnh của người đàn ông trẻ tuổi kia ẩn ở phía sau thân cây liễu ấy, ngũ quan không rõ lắm, nhưng hẳn là vô cùng đoan chính và anh tuấn.
 
Kỳ lạ, trong thôn này cơ bản đều chỉ còn lại người già không thể đi làm và bọn trẻ ở lại giữ nhà, rất hiếm có người còn trẻ, có một người là Lâm Kiến Thâm đã coi như là hiếm rồi, vậy anh đẹp trai này là ai? Nhìn qua thật hào hoa phong nhã, không giống như một thôn phu hoang dã mà.
 
Chỉ là người này đứng ở đầu cầu, tơ liễu bên dòng suối buông dài, rất có ý cảnh. Hạ Ngữ Băng theo thói quen mà lôi điện thoại ra chụp lại hình ảnh người đàn ông đang đứng bên cầu, rồi mới cười chào hỏi: "Anh trai, đừng lừa tôi, hiện tại ánh mặt trời đang chói chang, có chỗ nào giống dáng vẻ của trời sắp mưa?"
 
Người đàn ông đứng ở đầu cầu hỏi ngược lại: "Cô gái nhỏ, cháu có phải tên là Hạ Ngữ Băng? Mẹ cháu tên là Lâm Miểu đúng không?"
 
Hạ Ngữ Băng kinh ngạc: "Sao anh lại biết? Anh quen biết mẹ tôi ư?"
 
Một lát sau người đàn ông mới nói: "Rất nhiều năm trước đã từng gặp, cô ấy hẳn là đã mười mấy năm chưa hề về quê rồi."
 
"Bà... đã không còn nữa."
 

Đây là một đoạn chuyện cũ mà Hạ Ngữ Băng không muốn đề cập đến nhất. Cô cúi đầu, dường như che giấu bằng cách đá một cục đá, sau đó mới ngẩng đầu lên: "Anh... hả?"
 
Tơ liễu bay theo gió, đầu cầu đã trống trơn, người đàn ông kia giống như tan vào hư không, không thấy tung tích.
 
"Đi rồi?" Hà Ngữ Băng gãi gãi cổ, nhìn khắp xung quanh một vòng, sau khi không có kết quả thì ngồi trên bến thuyền bắt đầu lật xem số ảnh mà cô mới chụp vừa rồi.
 
Sau đó lập tức ngây ngẩn cả người.
 
Bức ảnh đầu tiên trong album chính là chụp người đàn ông trên đầu cầu lúc nãy, nhưng hiện tại trên bức ảnh lại chỉ có tơ liễu và cây cầu đá cổ xưa, ánh sáng mặt trời xuyên qua từng kẽ lá, chiếu loang lổ trên đầu cầu... nhưng cũng không thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu.
 
Hạ Ngữ Băng phóng đại ảnh chụp, cẩn thận quan sát một lượt, vẫn không tìm thấy thân ảnh của người đàn ông trẻ tuổi đang che ô.
 
Chuyện gì thế này? Rõ ràng là cô vì thấy hình ảnh người đàn ông kia đứng ở đầu cầu tạo nên một khung cảnh cảnh đẹp ý vui nên mới động tay chụp, sao sau khi chụp xong, bên trong ảnh lại không có thân ảnh của người đàn ông kia?
 
Chẳng lẽ là bản thân cô xuất hiện ảo giác?
 
Hạ Ngữ Băng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, mà vào lúc này, trên đỉnh đầu lại không chút báo hiệu bị một khoảng u ám bao trùm, tiếp đó là những hạt mưa to như hạt đậu thi nhau dội xuống.
 
"Mẹ ơi! Đúng là trời mưa thật!"
 
Cũng bất chấp xem chuyện anh đẹp trai kia biến mất là như thế nào, bến tàu trúc này không có chỗ để trú mưa, Hạ Ngữ Băng đành phải ôm đầu, chật vật chạy đến dưới bóng râm chi chít của những cây ven đường. Lúc chạy lên đường cái, mưa thế mà lại ngừng, ánh mặt trời xuất hiện lần nữa.
 
Không, không phải ngừng mưa, mà là chỗ cô đang đứng không có mưa, nhưng chỗ suối ở phía sau lưng kia vẫn là một trận mưa xối xả.
 
Hạ Ngữ Băng ngạc nhiên mà nhìn lại, chỉ thấy chỗ đường cái cô đang đứng là chỗ ánh mặt trời xán lạn nhất, mà chỉ cách có nửa thước, chỗ rừng cây, cầu đá và suối nước lại là một khoảng mây đen dày đặc, mưa rơi tầm tã. Lá cây bị nước mưa rửa thành một màu xanh bóng loáng, hạt nước vươn trên lá cây, chiết xạ ra màu sắc thật lộng lẫy. Mưa to và ánh mặt trời ở trước mặt cô chia làm hai nửa, một sáng một tối, có một đường ranh giới rõ ràng.
 
Cô bước về phía trước một bước là trời mưa, Lui về sau một bước là trời nắng.
 
Phần lớn vẫn là mưa to! Thật là quá sức tưởng tượng!
 
Đại khái có thể là do vừa mưa vừa nắng cho nên ở chỗ tiếp giáp giữa mưa và nắng xuất hiện một chiếc cầu vồng, có màu xanh u ám của rừng rậm lại càng tăng lên khung cảnh tráng lệ, giống như một cảnh tượng kiều diễm ở trong mơ vậy.
 
Hạ Ngữ Băng không cầm lòng được mà tiến lên mấy bước, muốn chạm vào chiếc cầu vồng gần trong gang tấc kia...
 
Bíp bíp----- Kít!
Tiếng còi chói tai và tiếng phanh xe vang lên, Hạ Ngữ Băng xem quá mức nhập tâm, thế nên không hề để ý có một chiếc Audi cỡ nhỏ màu đen đang phóng như bay trên con đường chạy dọc theo sườn núi đến đây!