Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 15: hoàng đại tiên





Edit: Yuzu
 
Trịnh Ngạn là chủ tịch hội học sinh ở trường đại học, lớn hơn Hạ ngữ Băng hai tuổi, cao một mét tám, ngoại hình tuấn tú và tỏa nắng, gia cảnh không tệ, được nhiều cô gái yêu thích.
 
Nhưng bởi vì được nhiều cô gái yêu thích, bản thân anh ta lại là loại người nho nhã lịch sự, đi đến nơi nào thì nơi đó ấm, là bảo bối ấm áp của muôn vàn đàn em nữ. Một anh chàng như vậy làm bạn thì được, tiến thêm một bước nữa thì hơi thiếu cảm giác an toàn, vì vậy, Hạ Ngữ Băng vẫn duy trì khoảng cách bạn bè với anh ta.
 
Nhưng dường như Trịnh Ngạn không nghĩ như vậy.
 
Ngoài ra, còn có chuyện xảy ra vào cuối năm trước, Hạ Tông Trạch lái xe đến trường đón cô về nhà nghỉ đông, không cẩn thận bị Vương Toa Toa và Trịnh Ngạn đi ngang qua nhìn thấy. Tuy rằng Hạ Tông Trạch không bằng những người giàu nhất, nhưng vẫn có chút danh tiếng trong thành phố, gia đình Trịnh Ngạn cũng kinh doanh nên sẽ không thể không biết, vì vậy cái áo choàng che phú nhị đại Hạ Ngữ Băng bị lột không còn một mảnh.
 
Từ đó về sau, Trịnh Ngạn càng nhiệt tình với Hạ Ngữ Băng, vốn chỉ đang ngầm trêu ghẹo thì bây giờ, bất kể thời gian và địa điểm, đều hỏi han ân cần, đưa cơm tặng quà, khiến cho cô rất xấu hổ.
 
Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì điều kiện của Trịnh Ngạn quả thật không tệ, Hạ Ngữ Băng là người dễ bị sắc đẹp khống chế, ngay từ đầu còn rất thích gương mặt của anh ta. Nhưng về mặt tình cảm, cô chậm hơn so với người bình thường một chút, Trịnh Ngạn tấn công dồn dập làm cô không thích ứng kịp.
 
Cô không biết Trịnh Ngạn theo đuổi mình có mấy phần thật lòng, mấy phần thực dụng, nhưng bản thân cô còn chưa biết nhiều về Trịnh Ngạn mà Trịnh Ngạn đã vội vã muốn xác định quan hệ với cô, việc này sao được chứ?
 
Đang miên man suy nghĩ, Trịnh Ngạn gọi ‘này’ vài tiếng, lớn tiếng nói: “Ngữ Băng, em đâu rồi? Nghe nói em về quê tránh nóng, khi nào thì về Hàng Châu?"
 
Cứ bỏ mặc anh ta như vậy thì cũng không lịch sự, Hạ Ngữ Băng trả lời: "Học trưởng, khai giảng em sẽ về. Tín hiệu trong núi không được tốt lắm, em tắt máy trước, nói chuyện sau nhé!"
 
“Từ từ! Ngữ Băng, vừa lúc anh có một dự án phải đi một chuyến tới thành phố C của em, em đưa địa chỉ ở quê của em cho anh được không? Anh cũng muốn trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn một lần, thư giãn một chút."
 

“…” Hạ Ngữ Băng đưa điện thoại ra xa một chút: “Này, này, nghe thấy không? Ngại quá học trưởng, hình ảnh bị nhiễu rồi, em tắt máy trước, khi trở lại sẽ mang đặc sản ở quê lên cho mọi người!"
 
Cô tắt video, ngẩng đầu liền thấy Lâm Kiến Thâm đang nhìn mình không chớp mắt.
 
“Em lừa anh ta.” Lâm Kiến Thâm nói.
 
"Không thể nói thẳng ra được, vẫn còn là bạn."
 
Hạ Ngữ Băng lấy thịt gà trong giấy bạc đã được bóc ra. Mùi thịt gà tỏa ra khắp bốn phía, miếng thịt vẫn còn dính nước, cô vừa thổi vừa nói: "Hơn nữa, không phải anh không thích người ngoài đến thôn chúng ta sao? Lỡ như anh ta tới thật, trói cô em gái này của anh mang đi thì làm sao?"
 
Lâm Kiến Thâm nhíu mày hỏi: "Người xấu à?"
 
"... Không, cũng không thể nói là người xấu. Nếu mời anh ta tới nhà làm khách, trai đơn gái chiếc ở núi sâu rừng thẳm, không phải rất mờ ám sao?"
 
Lâm Kiến Thâm nghiêm túc lắng nghe, tựa như cố gắng phân tích mối quan hệ phức tạp mà cô đang nói. Thật lâu sau anh mới hơi gật đầu: "Hiểu rồi, anh ta muốn kết bạn với em."
 
Hạ Ngữ Băng bị dáng vẻ nghiêm trang này của anh làm cho bật cười, cô chớp mắt hỏi: "Ai da, anh, anh luôn mang dáng vẻ của một thế ngoại cao nhân, anh cũng biết kết bạn là gì sao?"
 
Ánh mắt của Lâm Kiến Thâm rất chắc chắn, anh bình tĩnh mở miệng: "Giao phối."
 
"Giao, giao…"
 
Hạ Ngữ Băng bị sặc soda, nội tâm cô như có một ngàn cái doge ma quỷ (hình con chó Shiba Inu ấy ạ) hiện lên! Cô thầm nghĩ: Đây là câu trả lời dâm đãng gì vậy?!
 
Nhưng dâm đãng hơn còn ở phía sau.
 
Lâm Kiến Thâm lại hỏi một câu: "Em không muốn giao phối với anh ta sao?"
 
"Anh im đi!!!"
 
Hạ Ngữ Băng quả thực không có cách nào nói chuyện với anh, rõ ràng là lời nói thô tục khó nghe, từ trong miệng anh nói ra, lại có tính hoang dã tự nhiên.
 
Cô chẳng còn tâm trạng để xem Lâm Kiến Thâm ra sao rồi, cả hai rơi vào im lặng quỷ dị.
 
Lát sau, Hạ Ngữ Băng không chịu nổi yên ắng, cô chọc chọc và cà tím nướng nóng hổi rồi hỏi: "Anh, vậy anh có từng yêu bạn gái chưa?"
 
“Không có.”
 
“Ừm.”
 
“Tôi không muốn thứ đồ vật phiền phức đó."
 
 “Ồ.”

 
Hai người tiếp tục nói chuyện, bỗng nhiên, ánh mắt Lâm Kiến Thâm lạnh đi, đột nhiên anh quay đầu nhìn về chỗ rào tre của vườn rau. Chỗ một bãi cỏ hẻo lánh, có một cái bóng đen lướt nhanh qua, làm đám lá cây xào xạc theo gió.
 
“Gì vậy?” Hạ Ngữ Băng theo tiếng nhìn lại, nhưng ban đêm trời tối đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng những dây leo đong đưa trong đêm.
 
Lâm Kiến Thâm nhìn theo hướng cỏ lay động, anh nheo mắt: "Một con thú tham ăn thôi, không có ý định tấn công, đừng để ý tới nó."
 
Hạ Ngữ Băng cho rằng anh đang nói mấy con gà, chó linh tinh nên cũng không nghĩ nhiều.
 
Nhưng cũng thật kỳ lạ, bọn họ ngồi dưới giàn dây leo nướng thịt, rất mát mẻ, vậy mà ngay cả một con muỗi cũng không nhìn thấy, chẳng lẽ có thuốc chống muỗi sao?
 
Đương nhiên cô sẽ không ngờ tới, thuốc chống muỗi có hiệu quả nhất đang ngồi đối diện mình im lặng ăn thịt nướng. Nước quá trong ắt không có cá, mà nơi có quá nhiều linh khí, tất nhiên cũng sẽ không có muỗi.
 
Trời hè thay đổi thất thường, vừa nãy bầu trời còn đầy sao, chớp mắt một cái thì mây đen đã che trăng, gió lớn nổi lên.
 
"Trời sắp mưa." Lâm Kiến Thâm nói: "Dọn đồ vào thôi."
 
Trời đêm mịt mù, gió thật sự hơi lớn, hai người bắt đầu luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc, cũng may thịt nướng ăn cũng gần xong, chỉ còn một ít nước còn sót lại, dọn vào cũng nhanh.
 
Hạ Ngữ Băng đem chén đĩa vào phòng bếp, khi trở lại sân sau thì mưa đã nặng hạt. Cô dùng điện thoại phát sáng, tìm được một cây dù hỏng ở dưới cửa sổ, đành cố gắng che để tiếp tục thu dọn cái bàn bừa bộn.
 
Nhưng ngay sau đó, cô ‘a’ một tiếng, liên tục phát ra những tiếng thét ngắn chói tai, như là bị thứ gì đó làm kinh sợ.
 
Chén đĩa lách cách va vào nhau, ly thủy tinh rơi xuống, chạm mặt đất vỡ nát.
 
"Làm sao vậy?"
 
Lân Kiến Thâm nghe được nhìn ra, chỉ thấy dưới cơn mưa trong đêm, Hạ Ngữ Băng che cây dù hỏng liên tiếp lui mấy bước, chỉ vào một đôi lửa màu xanh lá run run hỏi: "Đây, đây là cái quỷ gì vậy?!"
 
Không, không phải ma trơi, đến gần mới biết là đôi mắt nhỏ màu xanh lá cây.
 
Đó là một con có thân dài, tai tròn, lông màu vàng, lớn hơn mèo nhưng nhỏ hơn chó, đang ghé vào cái bàn bừa bộn cố gắng tìm thịt ăn.
 
Lâm Kiến Thâm vừa xuất hiện thì nó giống như là gặp thứ gì đó rất đáng sợ, lông vàng toàn thân dựng lên, đôi mắt màu xanh run rẩy trong đêm đen.
 
Sau đó, cái đuôi con vật này vểnh lên, phun ra một mùi buồn nôn vô cùng khó chịu.
 
Lâm Kiến Thâm vội vàng đội cái nón tơi lên rồi nhảy vào màn mưa, anh vươn tay kéo Hạ Ngữ Băng lùi về sau hai bước, trầm giọng nói: "Bịt mũi và miệng lại, nín thở."
 
Hạ Ngữ Băng làm theo, có mùi thối gay mũi, khó mà hít thở nổi, chân mày cô nhíu lại thành một đường thẳng, từ từ hỏi: "Rốt cuộc đây là con gì?"
 
“Hoàng Đại Tiên, thường gọi là chồn.” Lâm Kiến Thâm phất phất tay, mùi khó ngửi trong không khí tiêu tán đi không ít.
 

Hạ Ngữ Băng hơi kinh ngạc: “Thì ra đây là chồn? To quá!”
 
"Thường những con có thể lớn như vậy, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút linh khí." Lâm Kiến Thâm nói: "Cho nó đi đi, hẳn là nó sẽ không dám đến ăn vụng nữa."
 
Tận dụng lúc này, con vật kia quay đầu chui vào vườn rau, có lẽ do sợ quá mà không nhìn đường, vậy mà nó lại lao vào góc chết của hàng rào tre, mãi không thể thoát ra được, sợ tới mức ngu ngốc đứng dưới mấy ngọn cỏ, run bần bật.
 
“Chờ một chút.” Hạ Ngữ Băng dọn đống thịt ăn dư trên bàn ăn vào một cái mâm, sau đó cầm ô cẩn thận băng qua đám rau dưa và dây leo trên mặt đất, đi tới góc chết của hàng rào tre.
 
Con chồn nghe thấy tiếng bước chân, vô vọng rút vào trong góc, bộ lông vàng ướt đẫm ép sát vào thân thể, thân thể mảnh khảnh của nó như một lớp nước mỏng, vô cùng chật vật đáng thương.
 
Nó ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt xanh lóe ánh nước, thoạt nhìn như là đang cầu xin.
 
"Bạn đừng sợ, tôi sẽ không làm bạn bị thương." Hạ Ngữ Băng nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt mâm thịt lên mặt đất, đẩy đẩy tới trước mặt con chồn: "Ăn đi."
 
Hai bên ria mép của nó run lên, hình như là đang xác định tính chân thật trong lời nói của cô.
 
Hạ Ngữ Băng cười cười, nhẹ nhàng chuyển cây dù qua một bên, che mưa gió cho vị khách không mời đang run sợ này, bản thân thì dầm mưa chạy tới dưới giàn dây leo, trên giày dính đầy bùn đất. Tóc cô đã ướt hết, nhưng đôi mắt lại rất sáng, cô giậm chân: "Ôi, đôi giày của tôi!"
 
Lâm Kiến Thâm thấy vậy lấy cái nón trên đầu mình xuống đội cho cô, giọng nói mang theo trách móc: "Có lòng tốt nhỉ, mắc mưa lát nữa lại bị cảm."
 
“Có liên quan gì đâu? Dù sao chúng ta cũng không ăn hết.” Hạ Ngữ Băng thờ ơ cười: “Hơn nữa, không phải anh nói nó lớn như vậy thì có linh khí sao? Coi như là làm việc thiện tích đức đi."
 
Ánh mắt Lâm Kiến Thâm dao động.
 
Im lặng một lát, anh nói: "Rất nhiều người nhìn thấy bọn chúng, suy nghĩ đầu tiên chính là bắt chúng bán giá cao, hoặc là lột da róc xương, biến nó thành món ngon dân dã."
 
Hạ Ngữ Băng cởi xăng-đan dính bùn đất xách trong tay, lộ ra một đôi bàn chân tinh xảo trắng nõn, cô nói: "Em cũng không thiếu tiền."
 
"Loài người có nhiều ham muốn, không phải có tiền là có thể lấp đầy được. Hạ Ngữ Băng, em tin trên đời này có thần linh không?"
 
Từng trận sấm giáng xuống, mưa rơi ồn ào, giọng nói của anh mơ hồ không rõ.
 
Hạ Ngữ Băng ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Anh nói gì? Em nghe không rõ ——”
 
Lâm Kiến Thâm mở miệng: “Thôi, không có gì.”
Đôi mắt Hạ Ngữ Băng long lanh, hai sợi tóc tinh nghịch rũ xuống trán, cô không chịu bỏ qua, nói: "Anh vừa mới - gọi tên em phải không? Lần đầu tiên!"