Bạn Trai Của Tôi Là Vương Tuấn Khải

Chương 3: Oan gia ngõ hẹp




Đúng lúc đó con trai của bà chủ nhà về.

" Mẹ ơi!! Con về rồi đây."

" Con về rồi à! Đây là Linh du học sinh Việt Nam. Chào em ấy đi, em ấy ít tuổi hơn con."

Linh quay ra nhìn thấy gương mặt của người con trai bà chủ nhà mà " mắt chữ A mồm chữ O".

" Là anh sao??????" O_0

" Cô là..........." Khải nhìn Linh với ánh mắt thắc mắc.

" Tên biến thái, tôi không ngờ gặp anh ở đây."

" Á là cô!!! Hóa ra cô gái điên điên khùng khùng trên máy bay chính là cô. Sao cô lại ở đây."

" Tôi là hàng xóm của anh đó, tôi thật không muốn làm hàng xóm của anh chút nào."

" Thế cô nghĩ tôi muốn á?" Khải ngạc nhiên vì Linh là hàng xóm của anh nhưng điều ngạc nhiên nhất của anh là không ngờ Linh lại là một người xinh đến thế. Cô có chiều cao gần 1m75, ba vòng rất chuẩn, đôi chân dài, trắng , mặt v-line, mũi dọc dừa, mắt đen long lanh, đôi môi hình trái tim, lông mi cong, lông mày đen không cần kẻ và mái tóc xoăn đuôi màu hạt dẻ lọn to thả xõa xuống kết hợp cùng với mái xéo trông rất xinh đẹp. ( Đại ca à anh nhầm rồi nha. Lúc trước chê Linh xấu thật quá nhầm to. )

Tuấn Khải phải ngây người một lúc nhìn Linh. Nhưng không chỉ có mình Linh và Khải ngạc nhiên mà mẹ của Khải cũng ngạc nhiên.

" Hai đứa quen nhau à?"

" Không ạ!" Linh và Khải đồng thanh.

" Thôi cháu còn phải đi chào hỏi các nhà khác nữa. Cháu chào cô ạ." Linh vội vã lấy chiếc giỏ, đi lướt qua Tuấn Khải và cô bước ra khỏi nhà. Tuấn Khải nhìn theo cô nở nụ cười nham hiểm.

" Hừ.Cô là hàng xóm của tôi sao? Rồi cô sẽ biết tay tôi. Tôi đã bảo rồi mà, gặp lại cô tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu." Khải nghĩ.

Cuối cùng thì Linh cũng đi được hết 5 nhà. Cô về đến nhà, buồn chán quá cô mở kênh ca nhạc lên xem. Bỗng cô giật mình nhìn đi nhìn lại 3 chàng trai trong một MV ca nhạc.

" Hả???? Kia chẳng phải là tên biến thái, anh Vương Nguyên, anh Thiên Tỉ sao?" Cô ngạc nhiên đến nỗi ý nghĩ thốt thành lời.

Cô liền lôi chiếc điện thoại Oppo R9 Plus ra search google. Bây giờ thì cô mới hiểu câu Tuấn Khải nói lúc trên máy bay. Cô không xem thêm gì nữa, cô "vất"' chiếc điện thoại sang một bên và vào bếp nấu bữa trưa.

........................................................................................................................................................................

2h30' chiều.

Linh vừa bước ra khỏi cổng đã thấy Tuấn Khải đứng lù lù ở đấy nhìn cô với ánh mắt nham hiểm.

" Lại gì nữa đây. Tôi đã nói là không muốn gặp lại anh lần nào nữa khi trên máy bay nhưng nay gặp lại rồi thì thôi chào anh một tiếng nên từ giờ trở đi anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không?" Linh nheo mắt nhìn Khải.

" Tôi cũng đâu muốn vậy.Nhưng tôi có lòng tốt mà, tôi đưa cô đi thăm quan Trùng Khánh nhá. Coi như giúp cô hiểu thêm về TQ. Rồi chúng ta không gặp lại nhau lần nào nữa, nếu có thì coi như người xa lạ."

" Anh không sợ scandal tình cảm à? Với lại tôi cũng không thèm đi với tên biến thái như anh, nhỡ anh lại giở trò nữa thì sao?" Cô từ chối một cách rất chi là thông minh.

" Cô biết tôi là Idol rồi sao? Vậy mà trên máy bay bảo không biết. Hay cô là tứ diệp thảo nên sướng quá tỏ vẻ cao lãnh?" Khải cười châm chọc Linh. ( Tứ diệp thảo được dùng để chỉ fans của TFBoys.)

" Tôi vừa mới biết anh là Idol sáng nay thôi. Đừng nghĩ linh tinh. Biến thái." Linh lườm anh.

"Cô không thôi gọi tôi là "biến thái" được à? Mà nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ luôn xuất hiện trước mặt cô đó và không để cô yên đâu. Tôi có lòng tốt muốn vì chuyện này để chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa. Tôi sẽ nhờ người hóa trang kĩ lắm không ai nhận ra đâu."

" Thôi được rồi dù gì tôi cũng đang chán. Anh về hóa trang đi tôi vào thay quần áo." Nói rồi Linh quay lưng đi vào trong.

" Cô ngây thơ quá.Tôi không tha cho cô dễ dàng vậy đâu. "Thù" của tôi với cô còn chưa trả mà." Khải nhìn theo bóng Linh vào nhà rồi nở nụ cười nham hiểm ( nụ cười này cũng có thể giết chết hàng triệu trái tim của các thiếu nữ. Mà đại ca nham hiểm thật. Anh định làm gì Linh đây?)

15 phút sau.........

Khải hóa trang xong đứng đợi sẵn trước cửa nhà Linh. Linh từ nhà bước ra với bộ váy xòe chấm bi màu hồng nhạt, đôi giày cao gót 5 phân cùng màu với chiếc váy và cùng với khuôn mặt xinh đẹp có lớp trang điểm nhẹ. Chỉ đơn giản vậy thôi đã làm cô rất xinh đẹp rồi. Khải đứng ở cửa mà ngây người nhìn cô.

" Ủa anh là ai vậy? Anh tìm ai?" Linh nhìn Khải trong lớp hóa trang phía trước hỏi.

" Cô không nhận ra tôi à? Là tôi đây. Công nhận lớp hóa trang này cũng được phết."

" Là anh sao? Trông cũng được đấy chứ."

Khải có một lớp hóa trang rất hoàn hảo. Anh đội tóc xoăn giả rất giống những "soái ca" Hàn Quốc, đeo kính râm và bịt khẩu trang kín mặt còn bộ quần áo thì vẫn như thường mỗi khi anh ra ngoài.

" Chúng ta đi được chưa hả?" Khải hỏi.

" Bây giờ đi đâu đây?" Linh hỏi lại.

" Cứ đi rồi biết."

Khải dẫn cô đi rất nhiều nơi đẹp ở Trùng Khánh. ( cái này tác giả cũng không am hiểu về TQ nên không nói cụ thể ^^). Cuối cùng đi nhiều nơi mệt quá Khải mời cô đi ăn kem ( Khải tốt vầy mà không ngờ đó là kế hoạch "trả thù" của anh đấy.) Vào đến quán Linh không may va phải một người con trai.

" Em có làm sao không?" Người con trai đưa tay ra đã cô dậy.

" Dạ, không sao." Linh cầm tay người con trai đứng dậy.

" Ủa em có phải cô gái anh gặp trên máy bay không? Anh là Vương Nguyên mà hôm nọ anh mượn dây sạc của em đây."

" Anh Nguyên hả???? Sao trông anh lạ vậy ?? Em không nhận ra anh luôn."

" Suỵt!!! Nói bé thôi, anh đang cải trang ra ngoài ăn kem với Thiên Tỉ." Nói rồi Nguyên chỉ tay về phía bàn Thiên Tỉ đang ngồi.

" Các anh hóa trang giỏi thật." Linh khen.

" Ai đằng sau em vậy?" Nguyên giờ mới chú ý Khải đằng sau Linh.

Linh chưa kịp trả lời thì Khải đã nhảy ra trước mặt Nguyên.

" Anh Khải đây. Không nhận ra anh à, đến em không nhận ra anh chắc các tứ diệp thảo cũng không nhận ra nhỉ?" Khải cười.

" Ù uây hai người hẹn hò từ bao giờ vậy? Sao không nói bọn em một tiếng? " Nguyên thấy Khải đi với Linh liền nói.

" Không bao giờ có chuyện đó đâu." Linh với Khải đồng thanh.

" Thôi có gì nói sau. Chúng ta ra kia ngồi đi, Thiên Tỉ đang đợi."

" Em là cô gái hôm nọ trên máy bay à? Quên chưa hỏi tên em, em tên gì vậy?" Thiên Tỉ nghe Nguyên nói Linh là người hôm trước trên máy bay liền hỏi.

" Dạ em tên Ngọc Linh ạ. Em là du học sinh Việt Nam."

" Em là du học sinh sao? Nói tiếng Trung giỏi thế? Đã thế khuôn mặt na ná người Trung." Nguyên với Thiên Tỉ hỏi.

" Dạ ông nội em là người Trung ạ." Linh trả lời.

" Ủa mà sao em với Khải đi chơi với nhau vậy?" Nguyên thắc mắc.

" Cô ta là hàng xóm của anh.Anh dẫn cô ta đi chơi để giúp cô ta hiểu thêm về TQ và từ sau anh với cô ta không liên quan gì tới nhau nữa." Khải trả lời thay Linh.

Cuộc nói chuyện vui vẻ của cô với 2 anh chàng Vương Nguyên và Thiên Tỉ diễn ra rất vui vẻ còn mỗi Tuấn Khải, anh rất khó chịu.

7 giờ hơn.......

Anh và cô chia tay Nguyên và Tỉ, dạo bước trên đường đi về.

" Này anh là Idol mà cả ngày hôm nay anh không bận việc gì sao? Mà tôi cảm ơn anh đã đưa tôi đi chơi với lại xin lỗi về mấy chuyện lần trước trên máy bay." Linh vui vẻ nói, nở nụ cười khiến Khải ngây người.

" Mấy nay tôi được công ty cho nghỉ ngơi vài ngày sau chuyến đi diễn ở Việt Nam .Giờ cô mới biết tôi tốt như thế nào rồi hả?" Khải đáp lại.

" Dù cô có xin lỗi thì tôi vẫn "trả thù", tôi đã nói rồi mà, để tôi gặp cô lần nữa cô không yên đâu." Khải nghĩ trong đầu. ( Đại ca à, anh thù dai thật ý nhể?)

Khải dẫn cô vào một con đường nhỏ, vắng người, chỉ có ánh đèn đường mờ mờ, ảo ảo.

" Này anh dẫn tôi đi vào đây làm gì? Lúc đi tôi nhớ chúng ta không đi đường này mà? Ê này, hay anh lại định giở trò biến thái đấy? Anh mà làm gì tôi, tôi hét lên đấy." Linh nghi ngờ hỏi, giơ hai tay ra trước ngực lùi xa Khải.

" Cô bị điên à? Đây là đường tắt đi về. Cô xấu như ma ý, có ma mới thèm cô." Khải bực mình. ( Thật không đấy đại ca? Anh chả ngây người mấy lần trước vẻ đẹp của Linh mà? Nhưng đây đâu phải đường tắt, đây là kế hoạch của đại ca mà nhỉ?)

Linh không nói gì thêm, đi theo anh tiến về phía trước. Đi một lúc Khải thụt dần về phía sau rồi lúc Linh mải nghịch điện thoại không để ý, anh biến mất luôn. Đi một lúc cô mới nhận ra sự biến mất của Khải. Cô lo lắng đi tìm quanh mà không thấy.

" Tuấn Khải?? Anh ở đâu??" Cô hơi sợ bóng tối nên chỉ biết quay ra sau mà gọi.

" Hù!!!" Bỗng nhiên một người phụ nữ mặc bộ váy trắng từ đầu đến chân, mái tóc xõa che hết mặt, máu me dính đầy trên tay nhảy ra trước mặt cô. ( thực ra đó là Khải ca.)

" Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á ................ Tuấn Khải anh ở đâu??? Cứu tôi với !!!!" Linh nhìn thấy, hoảng hốt hét ầm lên lùi dần về phía sau tránh xa con ma.

Vương Tuấn Khải đang đắc ý trong bộ đồ ma thì bỗng nhiên anh thấy rất im ắng và nghe thấy một tiếng " huỵch", anh rẽ tóc ra nhìn, hóa ra cô đã ngất đi vì sợ.