Edit: Mộc Tử Đằng
Nhưng lần này không đợi bàn tay ông ta giáng xuống đã có một bàn tay khác giữ lấy.
Hứa Kiều theo bản năng nhắm mắt lại.
Qua vài giây, phát hiện không có đau đớn như trong tưởng tượng, cô không khỏi chậm rãi mở mắt ra.
Cô nhìn người đang đứng chắn trước mặt mình, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng anh, nhưng điều đó cũng khiến cô lập tức sửng sốt.
Anh khi nào mà...
Hứa Kiến Quốc nhìn người đàn ông đang chặn tay mình lại, thân hình cao lớn, mặt đầy giận dữ, một đôi mắt sắc bén đang lạnh lùng nhìn mình, ông ta dù sao cũng là người lăn lộn trên thương trường nhưng giờ phút này không khỏi cảm thấy có chút bị uy hiếp.
"Cậu là ai?" Ông ta hỏi.
Thẩm Lạc Dương nhìn ông ta, sau đó buông ta ra, Hứa Kiến Quốc cũng buông xuống.
"Xin chào bác trai, con là Thẩm Lạc Dương." Thẩm Lạc Dương cười cười, hơi khom lưng lễ phép nói.
Hứa Kiến Quốc nhất thời không nói gì.
Người đàn ông này biến hóa quá nhanh, ông ta bất giác cảm thấy, anh không phải một nhân vật đơn giản, cho dù tướng mạo, khí chất hay lời nói cử chỉ đều hơn người.
"Ừ, chào cậu." Hứa Kiến Quốc mở miệng nói.
Mặc dù người này ngăn ông ta lại nhưng ông ta cũng không hề thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy may mắn, may mắn đã có người ngăn cản chính bản thân mình lại.
"Bác trai, tuy biết rằng đây là việc nhà của bác, người ngoài như con không nên nhúng tay vào."
"Không nên nhúng tay, không phải cũng đã làm rồi sao?"
Ông đã nhìn người nhiều năm như vậy rồi, mắt nhìn người cũng không kém, cho nên ông ta chắc chắn một điều, người này thích Hứa Kiều, hơn nữa là vô cùng vô cùng thích!
Thẩm Lạc Dương dừng vài giây, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hứa Kiều, trên da mặt trắng nõn của cô bây giờ đã đỏ lên, cô đang mở to đôi mắt đỏ hồng nhìn mình, Thẩm Lạc Dương chợt cảm thấy đau lòng.
Tiếp đó, anh xoay người lại, nhìn Hứa Kiến Quốc, ngữ khí kiên định nói: "Không sai, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến cô ấy con sẽ quan tâm đến."
Hứa Kiều hít hít mũi, nước mắt ngay lập tức rơi đầy mặt, nhưng cô vẫn cứng rắn đẩy Thẩm Lạc Dương ra.
Cô nhìn Hứa Kiến Quốc.
"Hiện tại, ông đánh cũng đã đánh, mắng cũng mắng rồi, có thể rời đi được chưa?"
Hứa Kiến Quốc không nói gì, chỉ cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, vị đắng chát cùng đau khổ không ngừng dâng lên trong lòng.
"Được, nếu ông không đi, tôi đi." Hứa Kiều cố nén nước mắt, ngữ khí lạnh băng nói.
Nói xong liền không chút do dự trực tiếp đi xuống lầu.
Thẩm Lạc Dương nhìn theo bóng dáng Hứa Kiều, anh lễ phép cúi người chào Hứa Kiến Quốc, định đuổi theo cô, chợt nghe được Hứa Kiến Quốc nói.
"Cậu thích Kiều Kiều."
Bước chân Thẩm Lạc Dương dừng lại một chút, anh không quay đầu, nhưng lại kiên định nói.
"Vâng."
Hứa Kiến Quốc gật gật đầu, "Kiều Kiều nhà tôi nhờ cậu chăm sóc."
"Con đã biết."
Hứa Kiến Quốc nhìn hướng Hứa Kiều và Thẩm Lạc Dương rời đi, không khỏi thở dài một hơi, hốc mắt đỏ lên, trong nháy mắt dường như già đi rất nhiều, ông chậm rãi giơ bàn tay vừa đánh Hứa Kiều lên, giờ phút này bàn tay vẫn có chút run nhè nhẹ.
Triệu Ngọc Lan nhìn Hứa Kiến Quốc, vươn tay nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay ông ta một cái, "Ông xem đi, hà tất gì phải làm như vậy? Chuyện gì cũng nên từ từ nói, con cái đã lớn như vậy, còn muốn động thủ?"
"Tôi biết, chỉ là lúc ấy không giữ được bình tĩnh." Hứa Kiến Quốc bất đắc dĩ nói.
Ông ta hối hận, đâu ai biết được, ngay lúc ông ta xuống tay đánh Hứa Kiều thì trong lòng có bao nhiêu đau đớn chứ, tuy rằng từ nhỏ đến lớn, Hứa Kiều cãi nhau với ông ta rất nhiều, ông nói đông, cô liền cố tình nói tây, cái gì cũng đối nghịch với ông, trước kia mặc kệ cô chọc ông nổi giận thế nào, ông cũng chưa từng động tay, cuối cùng là không bỏ được, nhưng hôm nay...
"Ông biết, ông biết, thì có ích lợi gì?" Triệu Ngọc Lan có chút trách cứ ông, dáng vẻ đó giống như đang dạy dỗ một đứa con nít.
Hứa Kiến Quốc nhìn Triệu Ngọc Lan, trở tay vỗ vỗ tay bà.
"Nhiều năm như vậy, khổ cho bà rồi."
Triệu Ngọc Lan lắc đầu.
"Không khổ, khổ gì chứ, nhiều năm rồi không phải đều như vậy sao."
***
Thẩm Lạc Dương đi vài bước đã đuổi kịp Hứa Kiều, anh duỗi tay giữ chặt cô lại.
"Làm gì vậy?" Cô không quay đầu lại, nói: "Buông tay."
Thẩm Lạc Dương đương nhiên sẽ không nghe lời cô, anh giữ lấy cánh tay cô, sức lực không lớn, nhưng cô cũng không tránh thoát được.
"Anh làm sao vậy hả, tôi bảo buông tay cơ mà." Hứa Kiều xoay người nhìn anh.
Nước mắt trên mặt đã được cô chùi sạch sẽ, lúc này, trừ đôi mắt và chóp mũi đỏ bừng chứng minh đã khóc, những chỗ khác đều rất bình thường.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, phát hiện trong mắt anh là đau lòng và khổ sở.
Anh đau lòng cái gì, khổ sở cái gì?
Cô đột nhiên cười.
"Sao vậy, anh đang thương hại tôi à?"
Thẩm Lạc Dương nhìn Hứa Kiều rõ ràng đang đau buồn muốn chết còn cố tỏ ra không có gì, có chút đau lòng.
Thật sự không kiên cường như vậy mà còn cố bày ra dáng vẻ đó làm gì?
Hứa Kiều nhìn ánh mắt Thẩm Lạc Dương có chút phức tạp, không khỏi giật giật khóe miệng.
"Anh bị sao vậy, rõ ràng người bị đánh là tôi, mà anh tỏ ra bộ dáng như chính mình bị đánh là sao hả?"
Thẩm Lạc Dương duỗi tay vỗ vỗ đầu cô.
"Đau khổ không cần phải chịu đựng một mình, có tôi ở đây, muốn khóc cứ khóc đi."
Hứa Kiều sửng sốt một chút, môi hơi mấp máy vài cái, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Sau một lúc lâu, cô mới mở miệng.
"Tôi không có buồn gì đâu, cũng không muốn khóc."
Cô rõ ràng vẫn đang cậy mạnh.
"Ở trước mặt tôi không cần cậy mạnh." Anh nói.
Hứa Kiều nghe được lời này, nụ cười cũng biến mất, cô ngẩng đầu nhìn anh.
"Cậy mạnh? Cậy mạnh cái gì? Tôi không hiểu anh đang nói gì."
"Bây giờ cô đang cậy mạnh đó, rõ ràng không kiên cường như vậy, vì sao còn muốn giả bộ bộ kiên cường, rõ ràng..."
"Câm miệng!" Ánh mắt Hứa Kiều trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo cực kỳ.
"Anh thì biết cái gì, đừng tỏ ra là người hiểu tôi, anh không hiểu gì cả!"
Con ngươi Hứa Kiều giống như băng tuyết mùa đông.
Cho dù nghe cô nói như vậy, trên mặt Thẩm Lạc Dương vẫn không có chút tức giận nào.
Hứa Kiều chịu đủ rồi, cô dùng sức giãy giụa, muốn thoát ra khỏi tay anh.
Nhưng cho dù cô giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, bàn tay của Thẩm Lạc Dương nắm cánh tay cô không hề có dấu hiệu buông lỏng.
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Hứa Kiều có chút vô lực hỏi.
Cô bây giờ cảm thấy quá mệt mỏi, đột nhiên cảm thấy mình quá vất vả, hiện tại cô chỉ muốn ở một mình, chỉ muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút.
"Tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn ở cạnh em."
"Ở cạnh tôi?" Hứa Kiều hỏi lại.
"Dựa vào cái gì? Anh dựa vào cái gì muốn ở cạnh tôi? Anh có tư cách gì hả?"
"Chỉ bằng anh đau lòng, anh không muốn thấy em khóc, không muốn thấy em đau khổ, dựa vào việc anh thích em, anh muốn bảo vệ em!"
Đời này Thẩm Lạc Dương chưa từng nói lời dịu dàng ôn nhu với người phụ nữ nào, anh đã từng cho rằng có lẽ cả đời này anh sẽ không nói ra như vậy, cho đến khi gặp được Hứa Kiều, anh dường như làm hết tất cả những điều đó vì cô, từ trước đến nay anh là một người cô độc, có thói quen làm việc một mình, nhưng sau khi gặp được Hứa Kiều anh đã dần thay đổi.
Lúc này Hứa Kiều ngây ngẩn cả người.
Một cảm giác nói không nên lời sinh ra từ tận đáy lòng, giống như □□* vậy, tùy ý nó từng chút từng chút nảy sinh, cô hãm vào trong càng ngày càng sâu, rõ ràng biết là □□, nhưng lại không khắc chế được chính mình.
(*□□: Bản raw để như thế)
Quả thật Hứa Kiều cũng có thói quen một mình làm tất cả, một mình giải quyết vấn đề phát sinh, bởi vì cô biết, cô không thể tin tưởng người khác, trên đời này, không phải ai cũng khiến cô dựa dẫm vào được, có lẽ cô đã từng dựa dẫm vào mẹ mình, nhưng cuối cùng, mẹ cũng rời đi.
Khi còn nhỏ, cô luôn nhìn thấy Triệu Ngọc Lan, Hứa Kiến Quốc, Hứa Ý, một nhà ba người cười vui vẻ, trong căn nhà đó, cô giống như một người xa lạ, giống như một người ngoài cuộc, nhưng mà đó rõ ràng là nhà cô, là nhà cô, vậy mà cô lại giống như một kẻ ăn nhờ ở đậu.
Cô không thể ngăn cản được Triệu Ngọc Lan và Hứa Ý công khai đi vào ở trong nhà cô, ngăn cản không được Triệu Ngọc Lan ở trong căn phòng từng thuộc về mẹ cô, ngăn cản không được Hứa Ý trở thành chị cô, cái gì cô cũng không làm được.
Có lẽ chính là như vậy, lâu ngày, cô dần dà hình thành thói quen, thói quen một mình làm mọi việc, không thể hiện vui buồn đau khổ ra bên ngoài nữa, cho dù là khổ sở, trên mặt cô vẫn luôn mang theo một nụ cười xinh đẹp.
Cô thích cãi nhau với Hứa Kiến Quốc, luôn gây chuyện với ông, quấy rầy đến ông, bởi vì chỉ có như vậy, ông ta mới đặt một chút tinh lực lên người cô, cô không muốn làm một người ngay cả cảm giác tồn tại cũng không có.
Lúc ấy, cô đã từng nghĩ rằng cả đời này mình sẽ như vậy, mãi cho đến khi năm mười tám tuổi ấy, cô đã gặp Thẩm Lạc Dương.
Trong toa xe lửa chật chội, bên ngoài mưa to như trúc nước, ánh đèn bên trong xe lờ mờ, tiếng người ồn ào, anh dựa vào nơi đó hút thuốc, cô nhìn thấy anh nhả khói trắng từ trong miệng ra, sau đó làn khói dần tan biến trong không khí.
Tại giấy phút đó, tim cô đập "Thình thịch thình thịch", mang theo hơi thở tươi mới.
Cô vĩnh viễn không quên được dáng vẻ anh cứu cô, rõ ràng anh và cô chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng anh vẫn không do dự cứu cô, cho dù biết chính mình sẽ bị thương.
Thật ra vừa rồi ở trước mặt anh, cô đột nhiên khóc, đó không phải vì bị Hứa Kiến Quốc đánh đau, mà bởi vì nói câu kia của Thẩm Lạc Dương "Không sai, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến cô ấy con sẽ quan tâm đến.", chính vì những lời này, mới khiến cô không giữ được nước mắt nữa.
Lúc ấy, cô không ngờ anh sẽ nhìn thất bộ dáng đó của mình, vì sao cố tình ngay lúc cô mất mặt anh lại xuất hiện, rõ ràng anh không thích cô, mà ở trước mặt cô lại nói lời thâm tình chỉ có những người yêu nhau mới nói chứ.
Rõ ràng cô là một người chết lặng với mọi thứ xung quanh, như một thói quen, cảm thấy bản thân mình đều có thể vượt qua tất cả, sau này gặp chuyện gì cũng sẽ không sợ hãi, nhưng vào lúc này lại có một người đột nhiên đứng trước mặt bạn, giống như một ngọn núi lớn, che chắn, bảo vệ an toàn cho bạn, làm cho tất cả sự kiên cường mà bạn vất vả dựng lên đều có thể buông xuống toàn bộ.
Cô rất khát vọng cảm giác này, nhưng lý trí lại nói cho cô biết, cô chỉ có thể khát vọng, không thể hy vọng xa vời, bởi vì có vài thứ cuối cùng cũng không thuộc về mình thì ngay từ đầu không nên chạm vào.
"Thẩm Lạc Dương, lần trước không phải anh nói muốn ở bên cạnh tôi sao, bây..bây giờ còn tính không?" Hứa Kiều đột nhiên duỗi tay kéo lấy cổ áo anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh.
Thẩm Lạc Dương cong môi cười cười, nói: "Tính."
"Được rồi, tôi đồng ý, chúng ta ở bên nhau đi, anh cũng đừng có hối hận, lúc trước chính anh là người đã đưa ra đề nghị này."