Bạn Trai Cũ Tôi "Mang Thai"

Chương 5




5.

“Phu nhân đến bệnh viện rồi.” Tài xế nhà họ Thẩm dừng xe rồi nói.

“Đi thôi.” Mẹ Thẩm gọi tôi xuống xe.

Tôi nhìn bà ấy rồi lại nhìn Thẩm Tinh Lâm, chần chừ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra lời thật lòng mà cùng bà ấy xuống xe.

“Tinh Lâm, chúng ta tới khám bác sĩ thôi.” Mẹ Thẩm nói.

Thẩm Tinh Lâm ngẩng đầu nhìn thấy hai chữ bệnh việc thì lập tức nổi đóa, sống c.hết bám lấy của xe gắt gao lắc đầu: “Con không tới bệnh viện, con không phá thai đâu!”

Mẹ Thẩm tay chân luống cuống nhìn về phía tôi: “Cái này…”

Tôi nhìn sự sợ hãi trong mắt Thẩm Tinh Lâm, nghĩ một hồi sau đó đi qua nắm lấy tay anh ta rồi khẽ nói: “Yên tâm, chúng ta không phá thai, chúng ta tới để khám thai cho anh thôi.”

Thẩm Tinh Lâm cắn môi, dè dặt lại nhìn tôi đầy mong chờ: “Thật sao? Em không lừa anh chứ, em nhận đứa con của chúng ta ư?”

Sao lời này nghe lạ thế.

Tôi chột dạ đối diện với ánh mắt trong suốt khát khao của anh ta rồi gật đầu.

Xin lỗi Thẩm Tinh Lâm, chúng ta tới bệnh viện là để khám não cho anh.

“Vợ thật là tốt, anh biết là em sẽ không bỏ con chúng ta mà!” anh ta lập tức vui vẻ, giống như một chú cún lớn sáp tới gần tôi, hạnh phúc ngập tràn đường như chiếc đuôi lớn sau lưng đang ngoe nguẩy.

Tôi chưa từng nhìn thấy anh như vậy mà thậm chí chưa từng tưởng tượng ra có một ngày Thẩm Tinh Lâm sẽ biến thành thế này, ngây người tại chỗ rất lâu mới lấy lại tinh thần.

Cả quá trình khám bệnh Thẩm Tinh Lâm đều nắm chặt tay tôi, thế nào cũng không để tôi rời khỏi tầm mắt của anh ta.

Đột nhiên anh ta có sự theo dõi và ỷ lại với tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất mất tự nhiên nhưng mà đồng thời cũng thấy vui.

Trước đây khi còn yêu nhau anh vô cùng lạnh nhạt trên phương diện tình cảm, thậm chí còn khiến tôi cảm thấy trong cuộc sống của anh trừ công việc thì chẳng còn gì khác nữa.

Đúng vào lúc này bác sĩ gọi: “Người nhà của bệnh nhân Thẩm Tinh Lâm đâu? Có báo cáo kiểm tra rồi.”

Tôi và mẹ Thẩm nhìn nhau: “Tới đây.”

“Não bộ của bệnh nhân bị thương gây ra máu tụ trong não thế nên làm ảnh hưởng tới trí tuệ của bệnh nhân.” Bác sĩ đẩy đẩy kính rồi nói tiếp: “Hơn nữa tôi đoán trước khi bệnh nhân bị thương có lẽ đã gặp phải sự k1ch thích từ một thông tin nào đó có liên quan tới việc mang thai, thế nên khiến cho bệnh nhân liên tưởng tới việc mình mang thai.”

Vẻ mặt của mẹ Thẩm đầy lo lắng, khựng lại sau đó đột nhiên kinh ngạc tới bất ngờ nhìn vào bụng của tôi: “Tiểu Hâm, có phải cháu...”

Mặt tôi trắng bệch vội vàng xua tay: “Không phải đâu dì ơi, dì nghĩ nhiều rồi!”

“Ài.” Bà ấy thờ dài một hơi, rồi lo lắng hỏi: “Bác sĩ, vậy con trai tôi có thể chữa trị được không?”

“Trước mắt phương pháp chữa trị tốt nhất là thuận theo cậu ấy, đừng cố gắng nhắc lại sự thật tránh gây ra sự kích động cho cậu ấy, đến khi khối máu tụ này tan thì sẽ hồi phục lại bình thường thôi.”

Lòng tôi không yên nghe lời bác sĩ nói, dư quang liếc về phía sau.

Thẩm Tinh Lâm đang xoa bụng mình, ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau đợi. Nhìn thấy tôi đang nhìn thì lộ ra một nụ cười hạnh phúc, ngốc nghếch.

Tôi thu lại tầm mắt liếc nhìn xuống bụng mình, tim đập như trống đánh.

Là trùng hợp sao?

Lại thực sự có loại chuyện kì lạ như vậy ư?

Chính vào lúc tôi đang ngây người thì mẹ Thẩm kéo lấy tay tôi: “Tiểu Hâm à, nếu như đã vậy thì phiền cháu chăm sóc cho Tinh Lâm khoảng thời gian này rồi. Cháu cũng thấy đấy hiện giờ thằng bé tưởng rằng mình đang mang thai con của cháu còn muốn cháu chịu trách nhiệm nữa.”

“Á?” tôi do dự: “Nhưng mà…”

Mẹ Thẩm nói tiếp: “Cháu yên tâm, dì chỉ có một đứa con trai này thôi, cháu không cần phải lo lắng về tiền sinh hoạt, chữa trị, có gì khó khăn cứ nói với dì. Thêm nữa chẳng phải hai đứa đang yêu sao? Chắc chắn cháu cũng hi vọng Tinh Lâm sẽ sớm hồi phục lại bình thường đúng chứ.”

Tôi liếc nhìn về phía bụng của Thẩm Tinh Lâm cuối cùng cũng gật đầu: “Vâng.”