3.
10 phút sau tôi và mẹ của Thẩm Tinh Lâm cùng ngồi ở ghế sau xe, nghe bà ấy kể về nguyên nhân phát bệnh của Thẩm Tinh Lâm.
Kì thực hôm qua anh ta vẫn còn bình thường, mà vấn đề xảy ra là vào sáng sớm hôm nay.
Nghe mẹ anh ta nói, hình như khi đó Thẩm Tinh Lâm mơ thấy một cơn ác mộng, trong phút chốc lăn từ trên giường xuống ảnh hưởng tới đầu óc.
Sau đó người này liền thay đổi, cứ nhất quết phải nhét gối vào trong bụng, còn la hét muốn đi tìm mẹ của đứa bé bắt chịu trách nhiệm.
Việc khi đó khiến mẹ Thẩm vô cùng sợ hãi vội vàng đưa anh ta đi khám bác sĩ.
Kết quả vào lúc không chú ý anh ta đã chạy mất.
Tôi không nhịn được nuốt nước bọt nhìn về phía Thẩm Tinh Lâm.
Anh ta đang cúi đầu dịu dàng, yên lặng nhìn xuống bụng, không biết là đang nói gì với cái gối nhỏ ở trên bụng.
“Vậy sao dì biết được anh ấy tới tìm cháu ạ?” tôi hỏi.
“Trừ cháu ra thì còn ai có thể là mẹ của con Tinh Lâm nữa?” Mẹ Lâm hỏi ngược lại cô.
Tôi không tiếp lời vô thức liếc nhìn Thẩm Tinh Lâm.