"Tần Vi cái đồ mặt dày không biết xấu hổ, cô ra đây cho tôi."
Buổi chiều Tần Vi ở trong bệnh viện cùng em trai, Đồng Vân Nhã đùng đùng mở cửa xông vào điệu bộ hung dữ giống như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tần Vi đắp chăn lên ngực An An xong xuôi mới đứng lên đưa mắt nhìn cô ta: "Cô phát điên cái gì đấy?"
"Tần Vi đừng đắc ý quá sớm, nên nhớ anh Thiếu Quân và tao sắp trở thành vợ chồng." Đồng Vân Nhã trợn mắt, giọng điệu vênh váo thể hiện.
Không giống như mấy lần trước xưng hô bạn bè thân thiết, lần này cô ta trực tiếp ngả bài.
Tần Vi không giấu nổi sự thù hận trong ánh mắt, trước kia không ưa cô ta sau khi biết chuyện bố cô ta hại nhà mình thân bại danh liệt càng thêm chán ghét, nhếch môi cười mỉa mai:
"Đồng Vân Nhã...!nếu cô đã tự tin như vậy thì tới đây là gì?"
Đồng Vân Nhã tức nghẹn họng, đôi mắt đỏ hoe hằn học.
Cô ta không nói được lại Tần Vi, liền chuyển qua đe dọa: "Mày cút xa anh Thiếu Quân ra nếu không đừng trách tao."
Tần Vi cười rộ một cách thách thức, ngay sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, lạnh lùng ghim chặt Đồng Vân Nhã trong tầm mắt, đôi chân di chuyển dồn cô ta vào vách tường.
"Tôi lại muốn xem thử Đồng Vân Nhã cô làm gì tôi?" Tần Vi giữ lấy cằm cô ta khinh bỉ nói.
Đồng Vân Nhã chưa bao giờ nhìn thấy Tần Vi trong bộ dạng ghê gớm như thế này, cơ hồ có chút hoảng sợ, hét to nói:
"Tao đây vừa có tiền vừa có địa vị, kể cả có gi.ết chết mày vẫn dễ dàng thoát tội."
"Vậy sao?" Tần Vi trào phúng buông tay ra khỏi cằm Đồng Vân Nhã, sau đó không hề khách sáo lôi kéo cô ta đẩy ra ngoài: "Mời về cho, không tiếp."
Cô biết Đồng Vân Nhã không phải chỉ đe dọa cho có, người điên như cô ta việc gì chẳng dám làm, nhưng cô không sợ cùng lắm thì tất cả đồng quy vu tận.
Trong lúc hai người xô đẩy, Đồng Vân Nhã vô tình thấy được dấu hôn dày đặc trên cổ Tần Vi.
Ghen tuông, oán giận tụ lại khiến sức lực cô ta tăng thêm vài phần, sưng sỉa lao vào túm tóc Tần Vi:
"Con khốn hôm qua mày ở với anh Thiếu Quân?"
Tần Vi đâu phải kiểu phụ nữ yếu đuối, người khác đánh mình nhất định sẽ không chịu thiệt, nâng tay lên bấu chặt vào mu bàn tay Đồng Vân Nhã.
Hai người phụ nữ ghen tuông cấu xé nhau lập tức thu hút rất nhiều người xem, phải tới khi bảo vệ tới cuộc hỗn chiến mới ngừng lại.
Tần Vi chỉnh lại mái tóc bù xù, sau đó ngửa cổ lên khoe ra những dấu vết bầm tím mập mờ trên cổ xác nhận: "Đúng đấy anh ấy ở bên tôi rất vui vẻ, chưa từng nhắc đến cô dù chỉ một lần."
Gương mặt Đồng Vân Nhã đỏ ửng, hai cánh môi bặm lại nghiến răng nói: "Con nghèo hèn mày chờ đấy."
Cô ta không chịu nổi nỗi uất ức này, Hàn Thiếu Quân đến một cái nắm tay còn chưa bao giờ chủ động với cô ta, vậy mà Tần Vi giường cũng đã lăn qua rồi.
Cô ta còn giống một người bạn gái sao? Tuy Hàn phu nhân hứa sẽ không để chuyện từ hôn xảy ra, nhưng người phụ nữ nào muốn chung chồng đây?
"Đuổi chị em Tần Vi ra khỏi bệnh viện này cho tôi, còn nữa thông báo với các bệnh viện khác không nơi nào được tiếp nhận lũ nghèo khổ đấy." Đồng Vân Nhã đi đến quầy tiếp tân bệnh viện, như thường ngày hống hách ra lệnh.
"Cô Đồng tôi không thể làm thế được..." Nhân viên bệnh viện đưa mắt nhìn nhau, ngập ngừng không biết phải làm sao.
Đồng Vân Nhã nhướn mày đập bàn: "Không thuận theo tôi? Không cần công việc này nữa hả?"
Lúc này sau lưng cô ta một giọng nói vang lên: "Cô Vân Nhã coi bệnh viện này thành nhà mình rồi sao? Cô nên nhớ mình chỉ là em chồng của em gái tôi mà thôi, đừng có lộng hành."
Người đàn ông chạc tuổi Hàn Thiếu Quân thong dong đi tới, không hề coi trọng thẳng thừng chỉ trích thói vênh váo ta đây của Đồng Vân Nhã.
Thấy người đàn ông Đồng Vân Nhã có vẻ căng thẳng lập tức thu liễm lại sắc mặt khó coi vừa rồi, nhẹ nhàng nói: "Anh Viêm Minh, không phải như anh nghĩ đâu, là...!chị em cô ta gây chuyện làm ảnh hưởng tiếng tăm bệnh viện."
Dạ Viêm Minh ồ lên một tiếng tỏ vẻ hiểu chuyện: "Thế thì anh phải cảm ơn em rồi, trình độ quản lý của anh quá kém làm người ngoài như em phải bận tâm."
Đồng Vân Nhã có ngốc cũng nghe ra ý tứ mắng khéo trong lời Dạ Viêm Minh nói, cười ngượng rồi nhanh chóng rời đi.
"Từ bao giờ cô ta trở thành sếp của các người vậy?" Đồng Vân Nhã chưa đi xa bao nhiêu Dạ Viêm Minh đã gắt gỏng mắng nhân viên, thanh âm không to không nhỏ vừa đủ để lọt vào tai cô ta:
"Phòng 204 đó để ý chăm sóc tốt vào, tôi mà biết ai giở trò thì đừng mong yên ổn."
Tấm lưng Đồng Vân Nhã đột ngột căng cứng, không cần tìm hiểu cũng rõ Dạ Viêm Minh là do Hàn Thiếu Quân nhờ vả mới quan tâm tới chị em Tần Vi như vậy.
Từ đó thù địch đối với Tần Vi càng tăng lên gấp bội.
[...]
Buổi tối Hàn Thiếu Quân tan làm quay về nhà, thấy cô gái nhỏ của mình đang nằm sấp trên giường nhập tâm xem cái gì đó trên máy tính bảng.
Gương mặt anh toát lên vẻ ôn nhu, nhẹ bước đi qua: "Em đang xem gì đấy?"
"Em đang tìm việc." Nghe được giọng Hàn Thiếu Quân, Tần Vi lập tức ngồi dậy nghiêng màn hình máy tính qua cho anh xem.
Hàn Thiếu Quân ngồi xuống giường, duỗi tay kéo Tần Vi sát bên thân, gợi ý:
"Anh nói thật em đừng phật ý, giờ đâu đâu cũng nhìn bằng cấp rồi mới xét năng lực, em không đi cửa sau vĩnh viễn không có cơ hội."
Tần Vi giống như được khai thông, nắm bắt thời cơ di chuyển cơ thể đưa hai chân qua ngồi lên đùi Hàn Thiếu Quân, ngón tay vuốt ve cánh môi anh trêu chọc: "Hàn tổng có cho phép em đi cửa sau không?"
"Xem biểu hiện của em." Hàn Thiếu Quân siết eo Tần Vi, ghé sát tai cô thì thầm.
Tần Vi mỉm cười, hai cánh tay ôm lấy cổ Hàn Thiếu Quân, sau đó cúi người đưa đầu lưỡi lướt nhẹ trên môi anh, cuối cùng há miệng cắn xuống lên vành môi: "Nhất định sẽ khiến ngài hài lòng."
Hàn Thiếu Quân chưa từng có suy nghĩ biến Tần Vi thành bình hoa giam cầm bên người, cho nên hết sức phối hợp để cô lấy lòng.