Mỗi ngày trên đảo nhỏ đều ngập tràn tiếng cười khanh khách hân hoan của Dương Bảo, thường xuyên cũng nghe được âm thanh dông dài của Tống Dương, cái gì mà cẩn thận, không nên cử động, để anh, để anh...
Trong nước thì Tô gia và Trương gia đều chìm vào mây mù, liên tục bị thiệt hại nghiêm trọng, nhất là Tô gia.
Sự kiện Trương Triết cầm dao giết người vừa mới xảy ra không lâu thì Tô Kì đã nhận được tin tức, ở trong phòng sách tức giận trực tiếp mắng Trương Triết không có đầu óc, hắn đã ngầm ám chỉ nhiều lần, bảo vật trong lòng Tống Dương chính là Quý Duyên Khanh, giết Quý Duyên Khanh so với trực tiếp lấy mạng Tống Dương thì càng khiến Tống Dương thống khổ hơn.
Còn về việc Quý Duyên Khanh có thể sinh con, Tô Kì điều tra nửa ngày cũng không có chứng cứ trực tiếp, chỉ tìm được những phỏng đoán mơ hồ, ông biết nếu tung ra cũng sẽ không có ai tin, hơn nữa ở trong nước dư luận đối với hai người phát sinh rất nhiều biển đổi, hiện tại cũng đã luyện ra được một nhóm cư dân mạng, căn bản sẽ chẳng tạo ra tổn hại danh dự gì.
Tô Kì làm việc này rất bí mật, dù có phái người sang Mĩ đón Trương Triết về nước thì cũng không phải do thân tín bên cạnh phái đi, không sợ Trương gia nghi ngờ, nhưng Tô Kì thấp thoáng có hơi lo lắng đứa cháu trai lòng dạ độc ác kia của ông sẽ điều tra ra.
Không ngờ rằng qua ngày Tống Dương đã đưa một lớn một nhỏ rời nước.
Tô Kì âm thầm thở nhẹ, cho rằng Trương Triết bị bắt và nhận tội thì đã giải quyết xong, nhưng không ngờ không đến một tháng, chuyện trước kia che giấu giúp người khác lại bị đào ra. Chuyện đã xảy ra vào bốn năm trước, bạn đại học của Tô Kì tìm đến cửa, đối phương làm việc ở viện bảo tàng, không cẩn thận làm vỡ một món văn vật không quá quan trọng, nhờ Tô Kì giúp đỡ che giấu một chút.
Loại chuyện làm vỡ văn vật này cũng phân ra lớn hay nhỏ, dựa theo tính cách của Tô Kì đương nhiên không có khả năng mạo hiểm đồng ý, trước tiên ông tra xét qua, văn vật kia đích thực không phải loại một, cộng thêm tuy rằng đối phương không phải người theo chính trị nhưng thanh danh trong giới văn hóa rất vang dội, Tô Kì có ý giao hảo nên đã đồng ý.
Không ngờ rằng hôm nay lại bị tung ra ngoài, kiện văn vật bị nói là đã vỡ kia lại xuất hiện trong hội đấu giá ở nước ngoài, hơn nữa còn là văn vật loại một, vô cùng hiếm thấy.
Đầu cơ trục lợi văn vật quốc gia, việc này không liên quan trực tiếp đến Tô Kì, bị mời đi điều tra, Tô Kì xem như trấn định, quả nhiên chỉ hỏi qua vài câu rồi thả về.
Có điều từ này về sau con đường làm quan của Tô Kì bắt đầu xui xẻo rồi.
Tô Kì từng hoài nghi tất cả điều này đều do Tống Dương ngầm trả thù nhưng không có chứng cứ, hơn nữa người đang ở nước ngoài, căn bản không có trở về, chức vụ anh em Vinh gia áp trên đầu ông, công việc không thuận lợi nên khi về nhà thích nổi giận, hơn nữa đều nhắm vào Tô Uyển Linh.
Lão gia tử đã mất, không còn ai che chở Tô Uyển Linh, cơ mà khi lão gia tử còn tại thế, chỉ cần cản trở tiền đồ của Tô Kì thì ông cụ đều trở mặt, càng miễn bàn đến hiện tại. Vợ của Tô Kì và cô em chồng này vẫn không hợp, hai bên nhìn nhau đều khó chịu, bà Tô cảm thấy Tô Uyển Linh không có trách nhiệm sống vô cùng ích kỷ, cả ngày ăn uống chơi bời xem bản thân còn là một cô gái trẻ thì làm rất tốt. Tô Uyển Linh thì lại cảm thấy người chị dâu này giống nữ tử cổ đại, vô cùng hiền lương thục đức, đã là thời đại nào rồi mà còn ở nhà giúp chồng dạy con.
Lúc Tô Uyển Linh mới trở về còn có lão gia tử chống lưng, mặc dù có xảy ra cãi vã nhưng bà Tô cũng ráng chịu đựng, hiện tại Tô Kì về nhà liền tức giận với Tô Uyển Linh, bà Tô ở ngay bên cạnh khuyên bảo vài câu, có điều nhìn như khuyên giải nhưng thật ra là đang đổ thêm dầu vào lửa.
"... Mày không dạy nổi thằng con, cũng không giữ được Tống Thị, hiện tại cả ngày còn chạy ra ngoài dạo phố mua sắm, ba chúng ta vừa mới mất không bao lâu, mày nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?"
Tô Kì cũng không phải vì giữ đạo hiếu với lão gia tử, trọng điểm chỉ là muốn mượn cơ hội mắng Tô Uyển Linh.
"Em dùng tiền của Tống gia, anh lo cái gì chứ? Vả lại, Tống Dương là một người lớn vậy rồi, còn cần em xem sao?" Tô Uyển Linh có hơi tức giận phản bác, bị kiếm chuyện vài ngày liên tiếp, lúc đầu còn không hé răng, hôm nay không nhịn được, "Anh nói em vô tâm, ba chúng ta mất rồi sao không thấy anh ăn chay, mỗi ngày không phải vẫn xã giao giống như trước à!"
Tô Kì tức giận đến mức xanh mặt, bà Tô ở cạnh thuận khí, bị Tô Kì phất tay, nhìn chằm chằm Tô Uyển Linh hung dữ nói: "Nói rất đúng, nói rất đúng, mày giống thằng con Tống Dương kia của mày đều là những kẻ máu lạnh ích kỷ ác độc, nếu tao đã không can thiệp được vào chuyện của Tống gia vậy thì một đứa con gái đã gả ra ngoài như mày cũng đừng ở lại Tô gia nữa."
"Anh nói lời này thì muốn Uyển Linh phải đi đâu? Tống Dương xuất ngoại, cũng không báo cho Uyển Linh biết nó đi đâu, nghe nói chìa khóa nhà lớn Tống gia đã đổi, Uyển Linh không có chỗ để đi, đáng thương vô cùng, anh đừng dạy dỗ em ấy nữa..." Bà Tô ở bên cạnh khuyên.
Lập tức khiến đầu Tô Uyển Linh bốc hỏa, đốt đến tận trời.
Quát lạnh họ tên đích danh bà Tô, trực tiếp mở miệng mắng, "Cô bớt ở đây âm dương quái khí đi, tốt xấu gì thì tôi cũng họ Tô, còn cô là cái thá gì?"
Tô Bân đúng lúc từ trên lầu đi xuống, nghe được lời này của Tô Uyển Linh sắc mắt biến đổi, gã cũng cho rằng thời gian trước bản thân bị bắt khả năng rất lớn là do Tống Dương làm, trong lòng rất không thoải mái, hiện tại nghe Tô Uyển Linh nói mẹ gã như vậy, lập tức đứng ra bấp chấp bao che.
Tô Uyển Linh bị Tô Bân đỏ mắt áp sát làm hoảng sợ, nhưng Tô Uyển Linh trọng mặt mũi sao có thể lui bước?
Cười lạnh lẽo: "Làm sao? Còn muốn động thủ à? Một nhà ba người các người đều là cùng một loại, lão gia tử vừa mất liền mượn tôi khai đao, hôm nay dám động vào một đầu ngón tay của tôi, ngày mai chúng ta gặp nhau ở tòa án, anh hai không thể dung nạp được em gái, giống như anh hai đã nói, hiện tại con trai em không cần em, em đáng thương thế này thì còn sợ cái gì nữa chứ?"
Tô Kì tức giận đến mức cổ đều nổi gân xanh, Tô Bân còn trẻ xúc động, cũng đỏ mắt muốn chuẩn bị đánh Tô Uyển Linh, bị bà Tô kéo lại.
Tô Uyển Linh vén vén tóc, quét mắt nhìn bộ dáng của Tô Bân, cười sách một tiếng nói: "Đức hạnh của mày giống với mẹ mày, đều là tiểu nhân thích giở trò yếu đuối, tuy rằng Tống Dương không thân thiết với tôi, nhưng dù sao cũng không hèn như mày, không biết anh hai dạy dỗ thế nào nữa?"
Tô Kì nhịn không được, ba một tiếng cho Tô Uyển Linh một bạt tai.
Bà Tô vừa mới ngăn cản Tô Bân bởi vì một bạt tai này của Tô Kì mà tất cả người trong phòng khách đều ngây cả ra, bao gồm cả Tô Bân.
Tô Uyển Linh được nuông chiều nên da thịt mềm mại, sau khi kết hôn với cha của Tống Dương cũng vô cùng yêu quý bản thân, cái gì quý giá đều đắp lên mặt, người đã hơn bốn mươi tuổi nhưng bảo dưỡng vô cùng xuất sắc, ngay lúc bạt tai của Tô Kì giáng xuống phản ứng đầu tiên của Tô Uyển Linh là ù tai, sau đó mặt sưng đỏ lên vô cùng lớn, năm dấu tay vô cùng rõ ràng, nhưng mà một lúc liền tím xanh, có thể thấy được lực đạo của Tô Kì lớn thế nào.
Tô Uyển Linh chưa từng bị đánh sửng sốt đến mức không dám tin, đôi mắt lạnh lẽo giống như độc tố, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Kì, nhìn ba người đối diện trong phòng khách, giờ khắc này mới phát hiện, bà ở Tô Gia chính là một người ngoài.
Cái gì cũng không nói, trực tiếp mang gương mặt bị sưng phù của bà rời đi.
Bà Tô bây giờ cũng không muốn nói lời khách sáo dễ nghe gì, bà còn ghi hận lời Tô Uyển Linh vừa nói mình và con trai, trong lòng hiện tại chỉ có thống khoái.
Tô Kì phát hỏa trong người xong tâm lí vô cùng buồn bực, bà Tô và Tô Bân không dám ở lại nên trốn đi rất xa.
Ba người cho rằng một cái tát mạnh bạo này chính là xé rách mặt, Tô Uyển Linh chuyển đi thì cũng nhắm mắt làm ngơ, Tô Uyển Linh không có Tống Thị thì Tô Kì cũng không để vào mắt, hơn nữa ông biết rõ đứa em gái này sĩ diện thế nào, không có khả năng đem chuyện ông ra tay đánh người tuyên truyền khắp nơi.
Nhưng ông trăm triệu lần cũng không ngờ được, bởi vì một cái tát này mà về sau rước lấy rất nhiều chuyện.
Đêm đó Tô Uyển Linh đến bệnh viện làm kiểm tra thương tích, trực tiếp cầm chứng cứ đi báo án, cảnh sát vừa thấy Tô Uyển Linh, lại nghe đến người bị cáo án là đại nhân vật, hai bên đều là người không dễ chọc, liền đi báo cáo với lãnh đạo, kết quả vị lãnh đạo này là người của Vinh gia, bộ dáng giải quyết việc chung nói người bị hại cáo trạng cái gì thì thụ lí cái đó.
Ngày hôm sau toàn bộ giới thượng lưu kinh thành đều khá vui vẻ, xem chuyện này như chuyện cười sau bữa sáng, Tô lão gia tử vừa mới mất, Tô Kì này lại động thủ với em gái, vả lại em gái còn là người hãm hại chồng mình để lấy gia sản trợ cấp cho Tô Kì, còn có những người không biết chuyện, cho rằng Tống Thị đã là của Tô gia, ngầm nói thầm Tô Kì này là tá ma sát lư (*), đương nhiên cũng có người thạo tin tức biết được Tống Thị từ sớm đã là của Tống Dương, không khỏi nói Tô Kì không lợi dụng được thì bắt đầu trở mặt.
(*)卸磨杀驴: Tá ma sát lư (thành ngữ): Giết lừa sau khi đã hết tác dụng, qua cầu rút ván.
Tóm lại chính là Tô Kì không phải người tốt này nọ.
Tô Uyển Linh ngoài tố cáo Tô Kì đánh thương người còn đề xuất phân chia gia sản lão gia tử để lại.
Nói đến mặt mũi, cái này thật sự có thể là do di truyền, hiện tại Tô Uyển Linh vì một bạt tai mà không thèm đếm xỉa đến, không cần mặt mũi, nhưng Tô Kì cần, vừa đi làm đã bị anh em Vinh gia nói về việc tác phong của ông, quả thật không thể nhịn.
Nhưng không thể nhịn ông cũng phải nhịn, trừ khi bản thân từ chức mặc kệ, nhưng có thể sao? Một khi từ chức, tương đương với việc chính ông đặt dấu chấm hết cho con đường làm quan của mình, Tô Kì sẽ không làm ra chuyện như vậy, chỉ có thể chịu đựng hòa giải với Tô Uyển Linh, hỏi Tô Uyển Linh muốn thế nào mới có thể buông tha ông.
Tống Dương lấy lại quyền lực của Tống Thị, nhưng trên di sản của ba hắn cũng không phải cái gì cũng không để lại cho Tô Uyển Linh, ngược lại trừ cổ phần công ty và quyền quyết sách ra thì hơn phân nửa bất động sản khác toàn bộ đều là của Tô Uyển Linh.
Tô Uyển Linh cho đến bây giờ chưa từng thiếu tiền đối mặt với câu hỏi của Tô Kì lại kiên quyết làm đến cùng, dù sao bà không thoải mái thì ai cũng đừng hòng thoải mái.
Tô Uyển Linh chính là một người ích kỷ như vậy, ai bà cũng không yêu, chỉ yêu chính bản thân mình.
Ở trong nước anh em Tô gia hỗn chiến, vòng luẩn quẩn trong kinh thành giống như đang xem một bộ phim, qua một thời gian nội dung liền đổi mới, mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ nha, cũng có người thổn thức, Tô gia thật sự đã tụt dốc rồi...
*
Cuối tháng một là năm mới, khí hậu trên đảo không khác mùa thu là mấy, lúc giữa trưa ánh mặt trời khá ấm áp, Quý Duyên Khanh liền yêu thích nằm trên ghế phơi nắng ở hoa viên.
Đã mang thai bảy tháng, đoạn thời gian trước Quý Duyên Khanh càng ngày càng thường xuyên đi tiểu đêm, chân cũng thường xuyên bị rút gân sưng phù, Tống Dương vừa nghe thấy tiếng động đã tỉnh lại, cùng đến WC, giúp đỡ mát xa chân bị rút gân, Quý Duyên Khanh nói qua không cần quan tâm đến cậu, lúc trước mang thai Dương Bảo cũng gặp những chuyện như vậy, ngoài miệng Tống Dương đáp ứng nhưng đến tối thân thể lại giống như cái máy dò, Quý Duyên Khanh trở mình một cái đều có thể tỉnh dậy ngay.
Làm việc của mình như cũ. Quý Duyên Khanh không nói nữa nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ.
Buổi tối hai người đều không ngủ ngon, nhưng Tống Dương giống như máy nạp điện, ban ngày vẫn như cũ nấu cơm rồi chơi cùng Dương Bảo hi hi ha ha, còn có thể bớt chút thời gian xử lý công việc, có điều giữa trưa là thời gian một nhà ba người đến hoa viên phơi nắng và ngủ trưa.
Ba cái ghế nằm, Dương Bảo là cái nhỏ nhất ở bên cạnh, trên người Quý Duyên Khanh có cái chăn lông cừu, mang thai cho đến hiện tại nặng lên được vài cân nhưng toàn bộ hình như đều nhờ Cẩu Đản trong người, cậu nằm ở trên ghế, cánh tay cũng thon dài tinh tế, chỉ có cái bụng lớn mà thôi.
Tay Tống Dương đặt trên cái bụng tròn trịa của Quý Duyên Khanh, nhìn thấy mắt Quý Duyên Khanh nhíu lại không mở nổi nữa, nhỏ giọng nói: "Ngủ đi!"
Bên cạnh truyền đến âm thanh vù vù của Dương Bảo, nhóc con này sống trên đảo cũng không sợ nhàm chán, tinh thần mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ đi theo Tống Dương chơi trò "mạo hiểm" trên đảo, mấy tháng ngắn ngủi người đã gầy một vòng, cũng rất có tinh thần, bỏ đi một tầng mỡ khi còn bé, đồng thời cũng bắt đầu cao lên nhanh chóng, ngũ quan góc cạnh càng ngày càng giống Tống Dương.
Nghe tiếng hít thở kéo dài của một lớn một nhỏ, Tống Dương cũng bắt đầu thấy buồn ngủ.
Đợi tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Quý Duyên Khanh còn hơi mơ hồ, Tống Dương không cho nằm nhiều, nắm tay Quý Duyên Khanh đi tản bộ ở bờ biển, đi một vòng trở về, Quý Duyên Khanh cũng có tinh thần hơn. Buổi tối là đêm 30, bốn giờ Tống Dương đã bắt đầu vội, Quý Duyên Khanh đứng ở phòng bếp muốn giúp đỡ, Tống Dương lấy cái ghế dựa bắt Quý Duyên Khanh ngồi ngoan ngoãn nói chuyện phiếm với hắn, thuận tay chỉ huy Dương Bảo vội trước vội sau, Dương Bảo khá vui vẻ, nhóc cảm thấy chính mình là một đại lão gia, có thể chăm sóc tốt cho ba.
Dương Bảo ngồi trên ghế nhỏ lột tỏi, qua một lúc có thể nhóc cảm thấy khom lưng mệt nên xuống khỏi ghế, ngồi xổm trên mặt đất cong mông lột, lột chưa được hai tép, vẫn cảm thấy không thuận tiện, liền đem chén nhỏ bỏ tỏi đặt lên trên ghế, nhóc đặt mông ngồi bệch xuống đất, lúc này mới cảm thấy đây là tư thế lột tỏi chính xác.
Quý Duyên Khanh ở bên cạnh nói: "Trên mặt đất rất lạnh, để ba lột tỏi cho."
Tống Dương đang làm thịt viên, nghe Quý Duyên Khanh nói như vậy, quay đầu nhìn chén nhỏ trên ghế, không thèm để tâm nói: "Chưa được hai tép nữa, ngồi một lát thì không sao đâu." Hắn nói xong nhìn về phía Dương Bảo, cố ý trêu con trai, "Phải không đại lão gia?!"
Dương Bảo liền vui vẻ, liên tục gật đầu, vẻ mặt còn quan tâm nhìn Quý Duyên Khanh.
"Ba, ba đừng bận tâm, ngoan ngoãn ngồi đó đừng phá phách nha."
Quý Duyên Khanh:...
Thịt viên là Tống Dương tự tay băm thịt ba chỉ, trộn gia vị, ướp một lúc, vừa bỏ một viên vào chảo dầu thì lập tức tỏa ra mùi thơm, đại lão gia đang nghiêm túc lột tỏi tức khắc không thể ngồi yên, hít hít mũi khen thơm quá, ngay cả Quý Duyên Khanh ngồi ngay cửa cũng ngửi thấy mùi thơm, cảm thấy có hơi đói.
Viên đầu tiên chín Tống Dương gắp lên thổi nguội đưa đến bên môi Quý Duyên Khanh.
Dương Bảo mở to hai mắt nhìn ba kêu gào muốn thử, "Ba ơi, ba ơi, ăn ngon không ạ?"
Quý Duyên Khanh có chút ngượng ngùng nhưng vẫn ăn trước, thịt viên trong miệng đặc biệt thơm và đậm vị, còn có một chút cay cay.
Tống Dương hôn bẹp một cái lên môi Quý Duyên Khanh, bên trên còn lưu lại mùi vị của thịt viên, hắn nhìn về phía con trai ngồi trên đất nói, "Thơm quá đi!"
Mặt Quý Duyên Khanh ẩn ẩn đỏ lên.
Dương Bảo là người đã từng nghe góc tường, hơn nữa trên đảo chỉ có một nhà ba người, ban đầu Tống Dương thân mật với Quý Duyên Khanh còn cố kỵ Dương Bảo, sau đó trực tiếp làm trò hôn hôn ở trước mặt Dương Bảo, Dương Bảo thấy nhưng không thắc mắc, nhưng da mặt Quý Duyên Khanh vẫn mỏng, luôn đỏ mặt.
Tống Dương là điển hình của người phương Bắc, đêm 30 ăn sủi cảo, Quý Duyên Khanh thì thiên về phía Nam hơn, đêm 30 người làm của Quý gia sẽ nấu một bàn đồ ăn.
Một năm này đối với hai người mà nói thì có ý nghĩa rất đặc biệt, đến tối trước tiên đốt một chuỗi pháo, trên bàn đầy ắp thức ăn, có sủi cảo và cả đồ ăn khẩu vị phía Nam, đều là Tống Dương tự mình nấu, Lý Chiêu và một vệ sĩ nữa cũng ngồi vào bàn cơm.
Lý Chiêu không có người thân, vị vệ sĩ kia thì trong nhà còn có một người cha già, đêm 30 cũng không thể trở về nên cũng rất nhớ nhung, hiện tại thấy một bàn đồ ăn trong lòng cảm động, hai mắt đều đỏ lên, Lý Chiêu nhìn thấy cũng vậy.
Tống Dương chuẩn bị chút rượu nếp đón Tết, Quý Duyên Khanh cũng có thể uống hai ngụm, Dương Bảo nói lời cát tường chúc Tết mọi người, hai anh vệ sĩ đáp lại bằng tiền mừng tuổi đã chuẩn bị cho Dương Bảo, không nhiều lắm nhưng chủ yếu là không khí vui vẻ.
Quý Duyên Khanh nghe Tống Dương nói rượu nếp nồng độ thấp nhưng cũng không dám uống nhiều, từ đầu đến cuối ăn hai miếng thức ăn uống một ngụm nhỏ, đợi đồ ăn gần như hết sạch, Tống Dương quay đầu qua phát hiện trên mặt Quý Duyên Khanh hiện ra một tầng ửng đỏ, càng giống ngọc hiện màu, vô cùng xinh đẹp, không đợi Tống Dương mở miệng, Lý Chiêu vô cùng có mắt nhìn, cùng với người anh em bên cạnh rời đi rồi.
Dương Bảo buồn ngủ nên về phòng sớm.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Tống Dương nhìn khóe mắt hồng hồng và đôi môi ẩm ướt của Quý Duyên Khanh, lập tức giống như sói nhìn thấy thịt, hắn sáp qua hôn một cái, thấp giọng nói gì đó, chỉ nghe đôi môi hồng nhuận của Quý Duyên Khanh khẽ mấp máy.
+
"Ông xã..."