Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Chương 36




Edit: Thỏ

Sáng hôm sau, tôi giám sát Khương Tự ăn sáng và uống thuốc, ở cạnh hắn một hồi mới tranh thủ chút thời gian về trường tìm phụ đạo viên. Cô giáo nhìn tôi thở dài, sau khi hỏi rõ tình huống mới bảo: Việc này cô không quyết định được, phải xin phép của phòng khoa xem có phê duyệt hay không.

Vì thế tôi lại chạy đến phòng khoa, ghé lần lượt mấy văn phòng, rốt cuộc đưa ra kết luận: Muốn xin tạm nghỉ học cũng không phải chuyện khó, chỉ là phải làm thủ tục và chứng minh khá phiền thôi.

Giữa trưa nắng gắt khiến tôi váng hết cả đầu, tôi tìm bừa một bậc thang và ngồi xuống, chợp mắt và xoa trán. Ngay lúc đó, điện thoại bỗng reo lên. Tôi nhìn dãy số lạ lùng cũng hơi nghi hoặc. Điện thoại và sim của tôi vừa mua mới, ngoại trừ Khương Tự, Lý Minh và Lục Hổ thì chẳng ai biết cả, vậy kẻ đang gọi đến là ai?

“Alo?” Tôi bắt máy.

“Lương Thiếu Đông?” Là chất giọng của một người đàn ông.

“Tôi đây, ông là?”

“Khương Lăng Nghiệp.”

Tôi mất hứng: “Ồ, không biết là ai.”

Đối phương im lặng lúc lâu, đột nhiên cười: “Xem ra nó không nhắc đến tôi trước mặt cậu, tôi là cha của Khương Tự.”

Tôi ngạc nhiên giây lát, nhìn vào dãy số xa lạ rồi kề điện thoại vào lỗ tai: “…Chào bác.” Ngoại trừ câu này tôi cũng chẳng biết nói gì. Một người cha vô trách nhiệm, bặt vô âm tín đã khiến Khương Tự và Khương Lâu chịu nhiều tra tấn đắng cay, tôi cảm thấy chuyện này thật phức tạp. Ông ta đột nhiên gọi cho tôi khiến tôi có linh cảm không tốt lắm.

Tôi điềm nhiên hỏi: “Bác tìm cháu có việc gì sao?”

“Vậy tôi nói thẳng, tôi muốn trái tim của cậu.”

Tôi: “…”

“Ngại quá nhưng tôi đã lén dùng máu cậu xét nghiệm, rất mong cậu thông cảm cho nỗi khó xử của người làm cha này. Rốt cuộc tôi đành phải nói, con tôi có thể được cứu sống.”

Tôi? Xét nghiệm?

Hơi thở trở nên dồn dập hơn, tôi khó tin nói: “Ý bác là sao? Cháu có thể đổi tim với Khương Tự?… Chờ đã, sao cháu lại không biết, Lục Hổ đã biết chưa? Vì sao chưa ai đề cập với cháu vấn đề này?”

Người đàn ông chậm rãi đáp: “Việc cậu là người thích hợp với nó chúng tôi đã sớm biết rồi, trước kia tôi cho Lục Hổ ba tháng thời gian, nếu không tìm ra đối tượng phù hợp thì sẽ chọn cậu… Điều tôi muốn nói chính là hôm nay đã tròn ba tháng. Trễ nhất là cuối tuần sau, Khương Tự cần phải lên bàn phẫu thuật.”

“Vậy thì…” Tôi bình tĩnh hơn dự kiến. “Tuy rằng tạm thời chưa biết lời bác là thật hay giả nhưng tạm tin đi. Cháu có một chuyện muốn hỏi, nếu thật sự đổi tim cho Khương Tự, cháu sẽ chết phải không? Hoặc nên nói cháu sẽ còn sống bao lâu?”

“Tôi chuẩn bị cho cậu đội ngũ phẫu thuật dày dặn kinh nghiệm đến từ nước ngoài và các thiết bị tối tân, xác suất phẫu thuật thành công trên 90%, sau khi phẫu thuật có thể hồi phục, tôi sẽ sắp xếp cho cậu hoàn cảnh sống tốt nhất. Và hai đứa… đương nhiên có thể tiếp tục ở bên nhau.”

Nhưng về vấn đề thời gian, ông ta cũng không thẳng thắn trả lời.

Tôi lặng im giây lát, khẽ hỏi: “Hắn sẽ không biết…… Đúng không?”

“Đương nhiên.” Dường như tôi nghe đầu dây bên kia vang lên giọng cười nhẹ tênh. “Tôi bảo đảm.”

“Vậy thì, cháu chấp nhận.”

Nếu cần phải có một kẻ nguyện trả giá vì anh, em hi vọng kẻ đó không phải là Khương Lâu hay là bất cứ ai trên đời này, mà là em – người yêu anh nhất. Một ngày nọ, tim em đập trong lồng ngực anh, có phải anh sẽ nghe thấy âm thanh ‘đông, đông’ trìu mến, và đó cũng là lời âu yếm vĩnh hằng từ người anh hoài thương nhớ, phải không anh?

Bởi vì tim em, chỉ có thể vì anh mà rộn rã.

***

Tôi chậm rãi rời khỏi trường mình, đứng ven đường ngẩn ngơ cầm điện thoại. Bất chợt mây đen kéo tới, người qua đường bước chân vội vàng hơn, họ muốn tránh né những giọt mưa lạnh lẽo. Ngay sau đó cơn mưa đột ngột lớn dần, từng dòng nước ào ạt tuôn khiến tôi trở tay không kịp. Tôi chật vật chạy đến mái hiên của một cửa hàng tạp hóa để trú mưa, còn gọi điện cho Lục Hổ.

“…Lục Hổ, em là Lương Thiếu Đông. Vừa rồi cha Khương Tự gọi cho em… Em chỉ muốn hỏi anh đó là thật hay giả?”

Lục Hổ ngừng giây lát: “Thật.”

“Tại sao không nói cho em từ đầu?”

“Bởi vì tôi lo lắng mọi thứ sẽ xảy ra như vậy. Nhưng nó vẫn xảy ra, xin lỗi…”

Tôi cười cười: “Đừng xin lỗi em, Lục Hổ. Cho đến nay, anh vẫn luôn vì tụi em làm rất nhiều điều, hẳn em nên nói lời xin lỗi với anh mới đúng. Anh thay em đỡ đạn, còn cứu tụi em vô số lần, thật sự… em rất cám ơn anh. Lần này cũng vậy, em biết anh muốn tốt cho em. Anh đã vất vả rồi, cám ơn anh nhé.”

“Không…” Lục Hổ gần như hít thở dồn dập.

Tôi cắt lời y: “Em hi vọng anh có thể tiếp tục giữ bí mật này, đừng cho ai biết, xem như đã tìm được người phù hợp để thay tim. Anh đừng nói với hắn là ổn, phần còn lại em biết nên làm thế nào.”

Mưa ướt mặt đường, đọng thành những dòng suối nho nhỏ, trôi vào cống thoát nước.

“Có một ngày nếu cậu chủ phát hiện ra sự thật, thì sao? Hoặc nếu phẫu thuật thất bại, cậu có thể… Vậy cậu chủ biết làm sao đây?”

“Sống chết có số, giàu sang do trời, cùng lắm thì chết thôi. Nếu trước khi chết có thể giúp hắn sống thêm mấy năm, đó chính là lời to…” Tôi nhìn cơn mưa trút xuống, trong lòng cũng chầm chậm buông lơi.

“Nếu cậu chết, cậu chủ cũng không sống được bao lâu.”

Một con xe lướt vù qua chúng tôi, bánh xe văng nước khiến cả người tôi ướt nhẹp. Chủ tiệm tạp hóa thông cảm ló đầu ra nhìn tôi: “Trời ơi… Nè nhóc, cho khăn mà lau mình này.”

Tôi mỉm cười từ chối: “Cám ơn bác, không cần đâu…”

Chủ tiệm lắc đầu, khẽ bảo: “Vì sao cháu khóc…”

Tôi lau nước mắt, nói với Lục Hổ bên kia đầu dây: “Em sẽ không cho hắn chết… Đây là em mắc nợ hắn mà. Hơn nữa đời này vẫn dây dưa, dù sao thì… cám ơn anh nhé.”

Khi ngắt máy, trời vẫn mưa to. Giữa màn mưa mờ ảo, suy nghĩ của tôi bay đến một chân trời rất xa…


***

Cũng là tiệm tạp hóa trước cổng trường, có một chiều tôi vừa chơi bóng xong, cùng các thành viên trong đội ra cửa hàng mua nước. Bất ngờ trời đổ mưa to, lẫn trong những tiếng oán than của lũ bạn, tôi trông thấy có kẻ cầm ô giữa màn mưa lả tả, chậm rãi bước đến chỗ này.

Tóc của hắn bị ướt mưa, nhẹ nhàng dán vào đôi má, màu tóc đen tôn lên làn da trắng nõn. Hắn bước thong dong, nhã nhặn tựa loài mèo, đẹp đến ngẩn ngơ.

Hầu hết tầm mắt của lũ bạn đều tập trung về hắn ta, thậm chí có một tên bốn mắt cong môi huýt sáo vài lần.

“Nhỏ nào đã vậy!”

Tôi cười mỉa: “Về nhà đổi mắt kính đi, kia là con trai đó..”

“Tao đệch, thiệt hay giả mày?”

Người nọ đến gần, gấp ô đứng bên cạnh, sau đó nhướn mắt nhìn tôi.

“Ơ, hóa ra là Khương Tự.” Bốn mắt chậc một tiếng, thở dài. “Sao không phải con gái ta?”

“Thằng ôn, mày lại tưởng hắn là cô em nhỏ xinh đẹp như hoa chắc?”

Những người khác cười ầm lên, nhưng Khương Tự dường như không nghe thấy. Đôi mắt hắn nhìn tôi trong lặng thinh, tôi cảm thấy ngứa ngáy nên giơ tay vò tóc hắn rối bù cho hả giận.

Đúng thế, sao hắn không phải là nữ sinh?

Như vậy, tôi có thể đường đường chính chính thừa nhận hắn là người yêu mình rồi.