Bạn Tôi Tình Tôi

Chương 17




Một sự im lặng khác thường bao trùm lên căn nhà. Bọn trẻ xem lại bài học, Mathias bày bàn ăn, Antoine làm bếp. Emily đặt cuốn sách lên bàn và lẩm nhẩm đọc trang sách lịch sử mà cô bé vừa mới học thuộc lòng. Lưỡng lự trước một đoạn, nó vỗ vai Louis đang uể oải trước bài làm của mình.

- Ngay sau Henri Đệ tứ thì là ai ấy nhỉ? Cô bé thì thầm.

- Là Ravaillac (Francois Ravaillac: sát nhân giết vua Henry IV. Cũng là tên một loại rượu vang đỏ của Pháp)! Antoine trả lời trong lúc mở cửa tủ lạnh.

- Ô này, không phải đâu nhé! Louis nói, giọng khẳng định.

- Hỏi Mathias mà xem, sẽ biết ngay thôi!

Hai đứa trẻ trao cho nhau một ánh mắt đồng lõa rồi lại nhanh chóng chúi vào các cuốn vở của chúng. Mathias đặt lên bàn chai rượu vang anh vừa mới khui và tiến gần lại phía Antoine.

- Cậu đã chế biến món gì ngon để ăn tối thế? anh hỏi với một giọng ngọt ngào giả tạo.

Sấm rầm trời, một cơn mưa nặng hạt bắt đầu vỗ đồm độp vào cửa kính của ngôi nhà.

- Giông ngừng ngay! Antoine nói.

* * *

Về sau, Emily đã thổ lộ trong cuốn nhật ký của nó rằng món ăn mà bố nó ghét nhất trên đời là món bí non bỏ lò, và Louis viết them vào cạnh lề rằng, tối hôm đó, bố nó đã chế biến món bí non bỏ lò ấy.

* * *

Chuông cửa reo, Mathias kiểm tra lại hình thể lần cuối bên chiếc gương nhỏ treo ngay lối ra vào và mở cửa cho Audrey.

- Vào nhanh đi, em ướt rồi kìa.

Cô cởi áo đi mưa và đưa cho Mathias. Antoine chỉnh lại chiếc tạp dề và cũng tới đón tiếp cô. Cô thật quyến rũ trong chiếc váy thanh mảnh màu đen của mình.

Một bộ bàn ăn cho ba người được bày một cách trang nhã. Mathias mời món bỏ lò và cuộc nói chuyện rất rôm rả. Chất nhà báo ăn sâu trong máu, Audrey có thói quen dẫn dắt các cuộc thảo luận; để khỏi phải nói về mình, thì cách tốt nhất là đặt thật nhiều câu hỏi cho những người khác, chiến lược sẽ còn hiệu quả hơn nhiều khi người đối thoại với bạn không nhận ra điều ấy. Vào cuối bữa ăn, nếu như Audrey đã tìm hiểu được rất nhiều thứ về ngành kiến trúc, thì Antoine hẳn rất khó xác định được thế nào là cái nghề nhà báo phóng viên độc lập.

Khi Audrey hỏi anh về kỳ nghỉ của họ ở Scotland, thì Antoine lấy làm hài lòng chỉ cho cô xem những bức ảnh. Anh đứng lên lấy một, hai rồi ba cuốn album trong giá sách, trước khi quay lại và dịch ghế để ngồi gần cô.

Và từ trang này sang trang khác, những giai thoại mà anh kể lại đều được kết luận bằng một cái nhìn về phía anh bạn chí thiết và kèm theo một câu bất di bất dịch: “Mathias nhỉ!”

Và ngay cả khi Mathias phải cố chiến đấu để kìm nén sự bực mình lại, thì anh vẫn thích cứ để mặc họ và không phá rối mối đồng thuận đã được hình thành giữa Antoine và Audrey.

Vào cuối bữa ăn, Emily và Louis trở xuống, trong những bộ pyjama, để đến chào đi ngủ và thật không thể từ chối việc chúng ngồi lại bên bàn. Emily ngồi cạnh Audrey và chẳng bao lâu thì đã thế chỗ của Antoine. Cô bé cố gắng bình luận tất cả những bức ảnh, lần này là được chụp ở kỳ thể dục mùa đông năm ngoái. Hồi đó, Emily và Louis lần lượt giải thích, Bố cháu và Bố cháu vẫn còn chưa sống cùng nhau, nhưng đến kỳ nghỉ là tất cả mọi người lại gặp nhau, trừ nghỉ Noel, thì cứ hai năm một lần, cô bé nói thêm.

Audrey lật cuốn album thứ ba, từ gian bếp, Mathias không rời mắt khỏi cô. Khi con gái anh đặt một bàn tay lên cánh tay Audrey, thì một nụ cười làm rạng rỡ khuôn mặt anh, anh đã chắc chắn về điều ấy.

- Bữa tối của anh thật tuyệt, cô nói với Antoine.

Anh cám ơn cô và ngay lập tức lại chỉ tấm ảnh được dán nghiêng.

- Bức này, được chụp ngay khi chiếc băng ca đưa Mathias trở xuống từ đường băng trượt tuyết. Đây này, dưới chiếc mũ trùm đầu đỏ là tôi đấy, bọn trẻ không có mặt trong ảnh. Thực ra Mathias chẳng bị sao cả, chỉ là một cú ngã mạnh mà thôi.

Và bởi Mathias đang cắn móng tay sốt ruột, anh tranh thủ đập nhẹ lên tay anh bạn.

- Thôi, có lẽ chúng ta sẽ không quay ngược lại đến tận thời nghỉ hè của năm mẫu giáo chứ, Mathias nói, giọng phẫn nộ, và lại tiếp tục cắn móng tay.

Lần này thì Antoine kéo tay áo anh.

- Kem xốp ba lớp sô-cô-la pha vỏ cam đây, Antoine nhỏ nhẹ thông báo. Bình thường người ta vẫn phải xin tôi công thức để làm, nhưng nay thì tôi chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra, nó cứ xẹp cả xuống, anh nói thêm trong lúc đảo cái muôi trong liễn.

Anh có vẻ buồn bực khi nhìn món mình chế biến đến nỗi Audrey liền can thiệp.

- Các anh có đá lạnh nghiền không? Cô hỏi.

Mathias lại đứng dậy và lấy một bát đầy đá.

- Đây là tất cả những gì bọn anh có.

Audrey bọc những viên đá nhỏ trong một chiếc khăn mặt và đập rất mạnh lên mặt bàn nấu ăn. Khi cô giở khăn ra, bên trong, có một thứ tuyết dày mà ngay lập tức cô pha lẫn vào liễn kem xốp. Bằng mấy nhát dao phết quay tròn, món tráng miệng đã lấy lại được sự rắn chắc của nó.

- Xong rồi, cô vừa nói bưng cho bọn trẻ, trước cái nhìn sững sờ của Antoine.

- Ăn tráng miệng rồi đi ngủ! Mathias nói với Emily.

- Cậu đã hứa với chúng một bộ phim kia mà! Antoine liền xen vào.

Emily và Louis đã kịp lẩn về phía tràng kỷ trong phòng khách, Audrey tiếp tục phục vụ món kem xốp sô-cô-la.

- Đừng tiếp cho hắn nhiều quá, Antoine nói, buổi tối hắn tiêu hóa không được tốt lắm.

Antoine lờ đi không hề để ý đến Mathias, người đang lo lẳng cho anh một cái nhìn đầy hắc ám. Anh lùi ghế của mình lại để cho Audrey bước qua.

- Hãy để tôi giúp anh nào, cô nài, khi Antoine muốn đỡ những chiếc đĩa trên tay cô.

- Vậy ra cô đã luôn luôn là nhà báo từ xưa rồi hả? Antoine tiếp tục, giọng nhã nhặn, trong lúc mở vòi nước bồn rửa.

- Từ lúc lên năm tuổi, Audrey cười trả lời.

Mathias đứng dậy, cầm chiếc khăn lau trên tay Audrey và gợi ý cô đi ra phòng khách. Cô đến ngồi cùng lũ trẻ trên tràng kỷ. Ngay lúc cô vừa đi ra, Mathias cúi xuống bên Antoine.

- Thế còn cậu, đồ đần, cậu đã là kiến trúc sư từ xưa rồi à?

Tiếp tục tảng lờ anh bạn, Antoine quay lại để quan sát Audrey. Emily và Louis ngồi tựa sát vào cô, sự nghiêng đầu của chúng báo hiệu giấc ngủ đã tới. Antoine và Mathias ngay lập tức bỏ mặc bát đũa và khăn lau để đến đưa chúng đi ngủ.

Audrey nhìn họ trèo lên gác, mỗi người bế trong tay thiên thần nhỏ đang buồn ngủ của họ. Khi họ lên tới hành lang gác, chẳng có người lớn nào nhìn thấy cái nháy mắt đồng lõa vừa diễn ra giữa Emily và Louis. Vài phút sau, khi hai ông bố đi xuống thì Audrey đã khoác áo bạt và đứng đợi họ ở chính giữa phòng khách.

- Tôi phải về thôi, muộn rồi, cô nói, rất cám ơn về buổi tối nay.

Mathias với chiếc áo đi mưa treo trên mắc và bảo Antoine rằng mình sẽ đi tiễn cô.

- Tôi sẽ rất vui nếu một hôm nào đó anh cho tôi xin công thức làm món kem xốp này, Audrey vừa nói vừa hôn lên má Antoine.

Cô bám tay Mathias khi bước xuống các bậc thềm cửa và Antoine khép cửa nhà lại.

- Mình sẽ tìm thấy một chiếc taxi trên đại lộ Old Brompton, Mathias nói. Thế cũng được chứ hả?

Audrey im lặng, lắng nghe tiếng bước chân họ vang lên trên đường phố vắng ngắt.

- Emily quý em đấy.

Audrey gật nhẹ đầu tỏ ý đồng tình.

- Điều anh muốn nói, Mathias tiếp tục, đó là nếu em và anh...

- Em hiểu điều anh muốn nói rồi, Audrey ngắt ngang lời anh.

Cô dừng lại để đứng trực diện với anh.

- Chiều nay, em vừa nhận được cú điện thoại từ ban biên tập. Em đã được nhận vào biên chế chính thức.

- Và đó là một tin vui à? Mathias hỏi.

- Rất vui! Cuối cùng thì em sẽ có được một chương trình hàng tuần cho riêng mình... ở Paris, cô nói thêm và cúi mặt xuống.

Mathias nhìn cô, mủi lòng.

- Và anh hình dung là em đã đấu tranh cho chuyện đó từ lâu lắm rồi chứ?

- Từ lúc lên năm tuổi..., Audrey trả lời với nụ cười yếu ớt.

- Cuộc sống thật phức tạp, đúng không nhỉ? Mathias tiếp tục.

- Chính vì phải lựa chọn nên mới phức tạp, Audrey trả lời. Anh sẽ quay lại sống ở Pháp chứ?

- Em nói nghiêm túc đấy ư?

- Mới năm phút trước, trên vỉa hè đằng kia, anh đã sắp nói rằng anh yêu em, thế anh có nghiêm túc không?

- Dĩ nhiên là anh nghiêm túc rồi, nhưng còn Emily...

- Em cũng chỉ cầu xin được yêu cô bé thôi, Emily ấy... nhưng ở Paris cơ.

Audrey đưa tay lên, một chiếc taxi đỗ lại bên cạnh đường.

- Vả lại, còn hiệu sách nữa..., Mathias thì thào.

Cô đặt tay mình lên má anh và đi giật lùi về phía lòng đường.

- Thật là tuyệt những gì các anh đã cùng nhau gây dựng nên; anh thật may mắn, anh đã tìm được sự cân bằng cho mình.

Cô trèo vào xe và đóng ngay cửa lại. Cúi xuống bên cửa kính, co nhìn Mathias, anh có vẻ lạc lõng biết bao nơi vỉa hè kia.

- Đừng gọi điện thoại nhé, như vậy đã khá là khó khăn rồi, cô nói với một giọng buồn bã; em có giọng nói của anh lưu trên máy nhắn tự động của em, em sẽ còn nghe lại nó vài ngày nữa rồi sau đó, thế đấy, em sẽ xóa nó đi.

Mathias tiến về phía cô, cầm tay cô và hôn lên đó.

- Vậy là anh không có quyền được nhìn thấy em nữa à?

- Có chứ, Audrey trả lời... anh sẽ thấy em trên đài truyền hình.

Cô ra hiệu cho người tài xế và Mathias nhìn chiếc taxi mất hút trong bóng đêm.

Anh quay ngược lại trên đường phố vắng tanh. Anh thấy hình như vẫn còn nhận ra dấu vết những bước chân của Audrey trên vỉa hè ướt sũng nước. Anh đứng dựa vào một gốc cây, lấy tay ôm đầu và để mặc cho mình trượt dọc theo thân cây.

Phòng khách được thắp sáng bởi mỗi một ngọn đèn nhỏ đặt trên bàn tròn.

Antoine đang ngồi đợi trên ghế bành da. Mathias vừa mới bước vào.

- Thú thật rằng trước đây mình phản đối, nhưng hôm nay thì..., Antoine thốt lên.

- À vâng, hôm nay... Mathias trả lời trong lúc buông mình ngồi phịch vào ghế bành đối diện.

- À không, bởi vì hôm nay, thực sự là... cô ấy thật tuyệt vời!

- Tốt, thế thì, nếu cậu tin chắc thế thì càng tốt! Mathias trả lời trong lúc quai hàm bạnh ra.

Anh đứng lên và đi về phía cầu thang.

- Mình tự hỏi liệu chúng ta có làm cô ấy hơi sợ một chút không nhỉ? Antoine chất vấn.

- Đừng tự hỏi về việc ấy nữa!

- Dẫu gì thì chúng ta đã chẳng làm ra vẻ như là một cặp thật, phải không nhỉ?

- Không hề, tại sao? Mathias lớn tiếng chất vấn.

Anh tiến gần lại Antoine và cầm tay anh bạn.

- Không hề, không một chút nào! Và nhất là, cậu đã chẳng làm gì để... Như thế mà là một cặp à, như thế à? anh vừa nói vừa giáng cho bạn một phát vào lòng bàn tay. Hãy nói thật cho tôi yên tâm nào, rằng đây không phải là một cặp, anh nhắc lại và đập tiếp một cú nữa. Cô ấy thật tuyệt vời đến nỗi cô ấy vừa chia tay tôi!

- Gượm đã, đừng có đổ hết tội lên lưng tớ như thế, bọn trẻ cũng chất cả đống lên đấy.

- Cậu im đi, Antoine ạ! Mathias nói và đi về phía cửa ra vào.

Antoine đuổi kịp và cầm tay giữ anh lại.

- Nhưng cậu đã nghĩ quẩn gì thế hả? Rằng sẽ chẳng có gì khó khăn với cô ấy à? Đến khi nào cậu mới nhìn cuộc sống khác đi chứ không phải chỉ bằng vào hai con ngươi bé tí của cậu hả?

Và khi đang nói với bạn về cặp mắt của hắn, thì anh bỗng phát hiện thấy chúng đang đầy nước. Ngay lập tức, cơn giận dữ của anh xẹp xuống. Antoine ôm vai Mathias và để cho hắn thổ lộ nỗi buồn phiền của mình.

- Tớ thật lấy làm tiếc, ông khốt ạ, thôi nào, bình tĩnh lại đi, anh nói và ghì chặt lấy bạn, có thể chưa hẳn đã hỏng hết đâu mà?

- Không, hỏng hết rồi, Mathias vừa nói vừa ra khỏi nhà.

Antoine để mặc bạn đi xa dần trong phố. Mathias đang cần được ở một mình.

Anh dừng lại ở ngã ba Old Brompton. Đây chính là nơi mà anh đã lấy xe taxi đi cùng Audrey lần cuối. Xa hơn chút nữa, anh đi qua phía trước xưởng của người làm đàn dương cầm; Audrey đã thổ lộ với anh rằng thỉnh thoảng cô cũng chơi dương cầm và rằng cô mơ có thể đi học lại; nhưng, trong anh phản chiếu của cửa kính, anh lại căm ghét hình ảnh của chính mình.

Những bước chân đưa anh tới tận Bute Street. Anh nhìn thấy luồng ánh sáng hắt ra từ phía dưới tấm lưới sắt của nhà hàng Yvonne, anh liền bước vào trong ngõ cụt và đập cửa hậu.

* * *

Yvonne đặt những quân bài của mình xuống và đứng lên.

- Xin lỗi một chút nhé, bà nói với ba người bạn của mình.

Danièle, Colette và Martine đồng thanh càu nhau. Nếu Yvonne rời khỏi bàn, bà sẽ bị mất lượt.

- Cô có khách à? Mathias vừa nói vừa bước vào bếp.

- Anh có thể chơi với bọn tôi nếu anh muốn... Anh biết Danièle rồi, bà ấy dai như đỉa, nhưng lại rất hay bịp, Colette hơi chuếnh choáng say, còn Martine thì đánh thắng rất dễ.

Mathias mở cánh cửa tủ lạnh.

- Cô có gì để nhấm nháp không?

- Còn món rô-ti hồi tối, Yvonne vừa trả lời, vừa đưa mắt quan sát Mathias.

- Cháu thích cái gì đó nhẹ nhàng hơn... Nó sẽ khiến cháu khỏe ra, một tí ti nhẹ nhàng. Cứ đi ra đi, đừng bận tâm đến cháu, cháu sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình ở trong này thôi mà.

- Nhìn bộ dạng anh, tôi nghi ngờ anh có thể tìm thấy thứ đó trong tủ lạnh của tôi đấy!

Yvonne quay lại phòng với các bạn của mình.

- Bà đã bị mất lượt rồi, bà già ạ, vừa nói Danièle vừa thu bài lại.

- Ả đã chơi bịp đấy, Colette thông báo trong lúc rót cho mình một ly vang trắng.

- Thế còn tôi? vừa nói Martine vừa chìa ly của mình ra. Ai đã nói với mụ là ta không khát hả?

Colette nhìn chai rượu, ước lượng rằng vẫn còn chút để rót cho Martine. Yvonne lấy những quân bài từ tay Danièle. Trong lúc bà trộn bài, thì ba bà bạn của bà đều ngoảnh mặt về phía nhà bếp. Và do bà chủ nhà không tỏ vẻ gì phản đối, nên các bà chỉ nhún vai và lại cắm cúi vào những cây bài của họ.

Colette húng hắng ho, Mathias vừa bước vào, anh ngồi xuống bàn và chào họ, Danièle chìa cho anh một bộ bài.

- Một ván là bao nhiêu? Mathias lo lắng hỏi khi nhìn thấy đống tiền góp chất đầy trên mặt bàn.

- Một trăm và không được nói chuyện! Danièle trả lời ngay.

- Tôi cho qua, Mathias ngay lập tức thông báo và ném những quân bài của mình xuống.

Ba người bạn vẫn còn chưa có thời gian để xem những quân bài của họ liền ném cho anh một cái nhìn nảy lửa trước khi đến lượt họ cũng hạ bài xuống. Danièle gom quân bài thành chồng, để Martine ngắt bài và chia. Lại một lần nữa, Mathias gập bài của mình và tuyên bố ngay lập tức rằng anh cho qua.

- Có lẽ cậu muốn nói gì chăng? Yvonne gợi ý.

- Ồ không! Danièle ngay tức thì tiếp lời, để mỗi lần mụ không nói huyên thuyên mỗi lần sắp bài, thì tất cả cứ im miệng!

- Không phải bà ấy nó với Martine mà là với anh kia kìa! Colette bẻ lại trong lúc chỉ tay vào Mathias.

- Thì cả anh ta nữa, cũng không được nói! Martine tiếp tục. Ngay khi tôi vừa nói một câu, thì tôi bị xạc ngay tức thì. Đã ba ván liền anh ta cho qua rồi, vậy thì anh ta nói với số tiền đặt cọc và anh ta im miệng thôi!

Mathias cầm chồng bài và chia cho mọi người.

- Bà càng già càng lẩm cẩm bà già ạ, Danièle tiếp tục nói với Martine, mọi người không nói bà nói trong ván bài, mà là để cho anh ta nói! Thế bà không thấy anh ta đang buồn bực kia à!

Martine sắp lại các quân bài của mình và lắc lư đầu.

- A thế thì lại khác, nếu anh ta phải nói thì anh ta cứ việc nói, bà muốn tôi phải nói gì với bà đây hả!

Bà xòe bộ ba con át của mình ra và vơ tất cả số tiền trên bàn. Mathias cầm ly của mình và uống một hơi cạn.

- Có những người ngày nào cũng phải mất hai tiếng đồng hồ để đến nơi làm việc bằng phương tiện giao thông công cộng! anh nói như thể tự nói một mình.

Bốn bà bạn nhìn nhau không nói một lời nào.

- Paris chẳng bao giờ chỉ có hai giờ bốn mươi thôi đâu, Mathias nói thêm.

- Ta sẽ tính toán thời gian hành trình cho tất cả thủ đô ở châu Âu hay chơi bài poker đây hả? Colette nổi đóa.

Danièle liền huých cho bà này một cú khuỷu tay để bà im miệng.

Mathias nhìn hết người này đến người kia, trước khi quay lại chuỗi lải nhải của mình.

- Dẫu gì thì cũng rất phức tạp khi thay đổi thành phố và quay lại sống ở Paris...

- Cũng không phức tạp bằng việc di cư từ Ba Lan năm 1934 nếu anh muốn thì tôi nói cho mà biết! Colette vừa lẩm bẩm vừa ném ra một quân bài.

Lần này thì là Martine thúc cho bà ta một cú khuỷu tay.

Yvonne đưa mắt quở trách Mathias.

- Vào đầu mùa xuân này thì chuyện đó hình như không đến nỗi vậy đâu! bà đáp lại ngay lập tức.

- Sao cô lại nói thế? Mathias hỏi.

- Anh hiểu rõ điều tôi nói rồi đấy!

- Dù sao đi nữa bọn tôi cũng chẳng hiểu mô tê gì cả, ba người bạn đồng thanh lên tiếng.

- Không phải khoảng cách vật lý hủy hoại một đôi lứa, mà chính là cái khoảng cách con người ta đặt nó vào trong đời mình. Chình vì điều đó mà anh đã mất Valentine, chứ không phải tại anh lừa dối nó. Nó quá yêu anh nên có thể một ngày nào đó sẽ tha thứ cho anh. Nhưng anh xa nó quá. Có lẽ đã đến lúc anh nên quyết định trưởng thành lên một tí, nếu không thì cũng cứ thử làm trước khi con gái anh trở nên chín chắn hơn anh! Bây giờ thì im đi, đến lượt anh chơi đấy!

- Có lẽ tôi sẽ đi khui một chai nữa cho chúng ta, Colette tuyên bố khi rời khỏi bàn.

* * *

Mathias đã nhấn chìm nỗi phiền muộn của mình khi sát cánh cùng bốn nữ quái nhà Dalton (Tứ quái Dalton, tức bốn anh em trai nhà Dalton, là những nhân vật trong Lucky Luke, loạt truyện tranh rất nổi tiếng dành cho thiếu nhi của các tác giả Moris, Goscinny, X.Fauche và J.Léturgie. Tác phẩm đã được dựng thành phim hoạt hình thu hút được hàng triệu trẻ em trên thế giới). Tối đó, khi leo lên cầu thang nhà mình, anh cảm thấy bị chóng mặt thực sự.

* * *

Ngày hôm sau, Antoine đón lũ trẻ từ trường về rồi lại ra đi ngay tức thì. Anh có rất nhiều việc ở hãng vì công trình ở nhà hàng của Yvonne. Và do Mathias đi chạy trong công viên để thay đổi ý tưởng, nên Sophie đến trông bọn trẻ trong khoảng hai giờ. Emily tự nhủ nếu bố nó muốn thay đổi ý tưởng, lẽ ra bố nó nên lựa chọn ra cái ý tốt nhất; đi chạy trong công viên, thật không thông minh lắm trong tình trạng hiện tại của bố. Kể từ hôm bố nó ăn món bí non bỏ lò, vẻ mặt của bố nó trở nên hết sức kinh khủng và chứng chóng mặt càng trở nên tồi tệ hơn. Và từ đó đến nay đã là hai ngày rồi, chắc bố phải ấp ủ chuyện gì đó.

Sau khi bàn bạc với Louis, cả hai quyết định không đưa ra một lời bình luận nào. Với một chút may mắn, có thể Sophie sẽ ở lại ăn tối và khi cô ấy ở lại thì bao giờ cũng là tin vui: Vừa-ăn-vừa-xem và đi ngủ muộn.

* * *

Chính ngay tối hôm đó, Emily thổ lộ trong cuốn nhật ký của mình rằng nó đã nhận thấy rõ ràng là có chuyện gì đó không ổn. Vào lúc cô bé nghe thấy tiếng ngã trong cầu thang, nó đã nói ngay với Louis là phải gọi cấp cứu, và Louis viết thêm bên lề rằng cấp cứu ở đây chính là bố của nó.

* * *

Antoine bồn chồn đi đi lại lại trong hành lang trung tâm y tế. Phòng đợi chật ních người. Ai nấy vừa chờ đến lượt mình vừa lật giở những cuốn tạp chí quăn mép chất đống trên cái bàn thấp. Đang lo lắng, anh không hề có chút hứng thú nào để có thể đọc được trong lúc này.

Cuối cùng, viên bác sĩ ra khỏi phòng khám và đến gặp anh. Ông thầy thuốc yêu cầu anh đi theo ông ta và kéo anh ra xa.

- Không có bất kỳ một sự đụng giập cột sống nào, chỉ có một bọng máu to tướng trên trán thôi, và những bức điện chụp thì rất khả quan. Để đề phòng, chúng tôi đã cho siêu âm. Chúng tôi chưa thấy được gì nhiều lắm, nhưng thông tin tốt nhất mà tôi có thể nói cho ông biết, đó là đứa bé không bị ảnh hưởng gì cả.