Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 78




Phẫu thuật được sắp xếp vào buổi xế chiều, còn buổi sáng thì là làm chuẩn bị trước phẫu thuật. Nhiễm Thanh Trang đích thân cạo tóc cho tôi.

Tiếng tông đơ “ong ong” nhẹ vang bên tai tôi, nơi nào nó đi qua thì không còn một ngọn cỏ.

“Anh có thấy tóc em mềm không?”

Nghe tôi hỏi vậy, Nhiễm Thanh Trang chỉnh mức độ tông đơ thấp xuống vài nấc, âm thanh lập tức nhỏ đi.

“Có.” Anh gảy gảy nửa mái tóc còn lại chưa bị cạo đi của tôi, nói: “Xoăn giống lông dê.”

Tôi bật cười trước cách so sánh của anh, lấy tay kéo lớp vải phủ ra, sờ lên mớ tóc rơi xuống, nói: “Anh đừng nói thế, lúc em mới sinh tóc xoăn thật. Chỗ chúng em người ta hay nói tóc trẻ con mà không cạo thì sẽ vừa mềm vừa mỏng, nhưng mẹ em thấy tóc em xoăn đẹp nên không cạo thật. Ai ngờ sau này lớn rồi tóc mềm ra không xoăn nữa.”

Cũng may dù chất tóc tôi mềm nhưng không mảnh, số lượng cũng nhiều, mỗi lần gội đầu xong rồi sấy thì cũng khá bồng bềnh.

“Vậy chắc tóc anh cứng là vì khi còn nhỏ bà cạo đầu cho anh nhiều quá.” Tuy anh nói chuyện nhưng công việc trên tay vẫn chưa bao giờ ngừng, chỉ dùng hai câu nói mà đã làm cả đầu tôi rờn rợn*.

*凉飕飕: Ý là anh Nhiễm chỉ hai câu nói là đã cạo trọc đầu anh Quý rồi ấy ạ.

Tôi nín cười nói: “Không, tại anh nóng tính quá nên tóc mới cứng đấy.”

*脾气大: dễ nóng nảy, cáu kỉnh.

Tiếng tông đơ hoàn toàn biến mất, Nhiễm Thanh Trang yên lặng một lát rồi hỏi: “Anh nóng tính lắm à?”

Đầu tôi ong lên, nhận ra có lẽ mình đã nói sai rồi, bèn trả lời rất cẩn thận: “… Hơi hơi thôi ạ.”

Bình thường thì không có gì, nhưng khi anh giận thì sẽ không để ý đến tôi rồi mặt mày bí xị, cái này thì có chút chút.

Mãi anh vẫn không nói gì, chỉ yên lặng dùng khăn khô lau tóc rơi trên mặt và cổ giúp tôi.

Trong lòng tôi càng thấp thỏm hơn, đang nghĩ có nên khen thêm gì không thì anh đã cởi miếng vải phủ trên người tôi ra, nhẹ nhàng nói một câu: “Vậy sau này anh sẽ sửa.”

Suýt nữa thì tôi tưởng mình nghe nhầm. Mỗi người mỗi tính, tôi chỉ thuận miệng nói chứ không hề mong anh sẽ thay đổi gì, ai ngờ anh lại cho là thật.

Sợ anh hiểu lầm là tôi chê tính tình anh kém, tôi bèn vội vã mở miệng giải thích: “Em nói bậy…”

Chỉ vừa nói được một nửa, mẹ tôi đã đi vào: “Cạo xong chưa? Ôi chà, đầu con trai tôi đẹp quá.”

Tôi đành phải nuốt những câu nói còn lại vào.

Lúc sắp phẫu thuật, những ai nên có mặt đều xuất hiện, ngay cả Nam Huyền cũng đặc biệt xin nghỉ để đến đây một chuyến. Tuy trong lời nói của mọi người đều mang vẻ thoải mái nhẹ nhõm nhưng thật ra tất cả, bao gồm tôi, đều đang rất căng thẳng.

Đến khi tôi sắp bị đẩy vào phòng phẫu thuật thì em gái là người không nhịn được đầu tiên, khóc và gọi tên tôi mãi, vừa khóc vừa đẩy tôi vào.

Trong bóng tối, xung quanh toàn là tiếng nói của những người xa lạ.

Bác sĩ gây mê nói: “Sắp gây tê nhé anh, đếm ngược từ số ba với tôi. Nào, một, hai…”

Tôi đếm tới ba theo người nọ rồi mất đi ý thức.

Tôi mơ một giấc mơ dài vô cùng.

Trong mơ, giây trước tôi còn đang mặc đồ vest tham dự hôn lễ của Nam Huyền và Phương Lạc Tô, giây sau lại đang ngồi cạnh bàn ăn dùng bữa với mẹ và em gái.

“Mời hai người trao nhẫn cho nhau.”

Trong sảnh tiệc náo nhiệt với hoa tươi, tiếng vỗ tay và pháo mừng, chú rể và cô dâu trao chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu và sự trung thành cho nửa kia của mình dưới sự chứng kiến của người thân và bạn bè.

Nam Huyền nho nhã anh tuấn, Phương Lạc Tô xinh đẹp tự tin. Dù cuối cùng hai vợ chồng này cũng không đi đến cuối đời cùng nhau, nhưng khi tổ chức hôn lễ họ thực sự rất xứng đôi.

Tôi đứng bên cạnh nhìn chằm chằm hai người đang hôn nhau ngọt ngào rồi vặn pháo kéo trong tay. “Đùng” một tiếng, giấy nhỏ màu hồng tím trong nháy mắt đã bay đầy trời, phủ thêm bầu không khí vui vẻ thơ mộng cho hôn lễ.

“Anh, anh đã nghĩ trong tương lai sẽ tìm bạn gái như thế nào chưa?” Em gái tôi mặc đồ bó sát người đang khởi động ở bên cạnh.

Hiếm khi tôi về nhà ăn Tết một chuyến nhưng vì không có họ hàng nào để đi chúc Tết nên ban ngày rất chán, em gái liền đề nghị tôi đệm nhạc cho nó để nó luyện múa.

Tôi đang điều chỉnh dây đàn, nghe vậy thì nghiêm túc suy nghĩ một lát nhưng trong đầu lại chỉ trống rỗng.

“Chưa từng nghĩ đến, em thì sao? Em cũng đã mười bảy tuổi rồi, có ai theo đuổi không?”

“Em không thèm bọn họ.” Nó hừ lạnh, cố ý dùng giọng lố lăng nói: “Đàn ông sẽ chỉ làm ảnh hưởng việc học tập của em thôi. Sau này em muốn kiếm nhiều tiền, sao có thể bị bọn họ liên lụy được?”

Nghe nó nói vậy, tôi vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy hơi xót xa.

Mấy tháng trước, có một hôm nó bỗng nhiên gọi điện cho tôi, khóc nói là mình không muốn học múa, cũng không muốn thi đại học nữa, muốn ra ngoài tìm việc làm. Tôi biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, kiên nhẫn hỏi thăm thật lâu nó thì nó mới nghẹn ngào nói cho tôi biết, là bởi vì một đôi giày.

Mẹ mua cho nó một đôi giày nhảy mới đẹp vô cùng, nó rất thích. Buổi sáng, nó vô cùng vui vẻ mang đôi giày đi học, khi khom người buộc dây giày thì phát hiện giày mẹ mang không chỉ đã bị giặt nhiều đến chuyển sang màu vàng mà đế giày làm từ nhựa cây cũng đã nứt ra.

Giày mẹ đã như vậy rồi mà mẹ vẫn không muốn đổi, thay vào đó lại dùng tiền mua cho nó đôi giày nhảy mới. Phép so sánh mạnh mẽ này làm nội tâm nó sụp đổ trong nháy mắt, khiến đôi giày nhảy mới tinh trong tay nó như biến thành một cái bàn ủi nóng rực, cầm thôi cũng cảm thấy thật khó khăn.

Cuối cùng, tôi phải khuyên bảo rất lâu mới làm nó bỏ suy nghĩ bỏ học đi. Từ đó về sau, nó trở nên cố gắng gấp bội, cần cù chịu khó. Ngay cả mẹ tôi cũng nói dường như nó đã biến thành một người khác, hết sức chú tâm vào việc học.

Dường như nó đã tích trong mình một luồng sức mạnh, luồng sức mạnh tuyệt đối không cho phép mẹ và tôi mất mặt.

“Em hạnh phúc là được rồi, nhà mình cũng không cần em kiếm nhiều tiền.” Tôi ấn lên dây đàn, bắt đầu kéo chầm chậm.

Cây vĩ ma sát với dây đàn, âm thanh sau khi đi qua hộp đàn thì cộng hưởng tạo ra những nốt nhạc trầm.

“Không, em phải giúp hai người sống thật tốt.” Khi âm nhạc vang lên, em tôi cũng kiễng chân lên, nhẹ nhàng nhảy múa.

“Đường này là đẩy khó nhất, có con giúp còn đỡ, mẹ mà đẩy một mình thì cứ hai phút là phải nghỉ năm phút.”

Quầy ăn vặt của mẹ tôi được cải tiến từ một chiếc xe xích lô, gắn thêm tấm che và tấm bàn nên thể tích không hề nhỏ.

Chợ đêm cách nhà tôi ba bốn cây số, trên đường đi phải đi qua một con dốc. Lúc đi là xuống dốc nên đi rất thoải mái, trở về thì thành lên dốc nên mẹ tôi không đi nổi, lần nào đẩy cũng rất lâu.

Mùa đông còn đỡ, mùa hè đẩy thì người sẽ đầy mồ hôi, quần áo cũng có thể vắt ra nước được.

“Sau này… Ngày nào con cũng sẽ đẩy giúp mẹ…” Mẹ tôi tiếp tục đẩy xe, tôi đẩy phần đuôi. Hơn hai giờ sáng nên không hề nhìn thấy ai đi trên đường, thi thoảng sẽ có xe chạy qua chiếu đèn pha vào mắt làm người ta không mở ra nổi.

“Khai giảng rồi thì con đi học đàng hoàng cho mẹ, ai cần con ngày nào cũng tới. Mẹ làm việc khổ cực nuôi hai anh em con như vậy để các con đi cùng mẹ ra quầy à?” Bà quay đầu trừng tôi thật nhanh.

Tôi biết bà không giận thật, lau cái đầu đầy mồ hôi của mình rồi sửa lời: “Vậy được nghỉ thì ngày nào con cũng đẩy giúp mẹ.”

Bà nghe vậy thì không nói gì, quay lại nhìn về phía trước, tiếp tục cố gắng đẩy xe lên sườn dốc.

Hồi lâu sau, bà thở một hơi thật dài, có chút xúc động nói: “May mà còn có các con…”

Mồ hôi nhỏ xuống cằm, mặc dù bà chưa nói xong nhưng tôi đã có thể hiểu đại khái ý của bà – may mà còn có các con, nếu không e là một mình mẹ sẽ không chịu nổi.

“Da thịt dong mạo, làm đỏm làm duyên.

Đứng chờ xa xa, mong được vua nhìn.

Có kẻ trông ngóng ba mươi sáu năm liền….”*

*trích đoạn A Phòng cung phú – dịch giả Nguyễn Hiến Lê

Vào giờ đọc sách buổi sáng, tầm mắt tôi dời ra ngoài cửa sổ nhưng lại không hề nhìn thấy người sẽ ở đó.

Sao hôm nay lại muộn thế?

Tôi bất an lật hết trang này đến trang khác. Vào lúc giờ đọc sách buổi sáng sắp kết thúc, Nhiễm Thanh Trang mới cầm chổi ung dung đến trễ.

Anh hướng về phía cửa kêu gì đó, chỉ chốc lát sau, chó đen nhỏ ngoáy tít cái đuôi đã xuất hiện, không ngừng cọ lên chân Nhiễm Thanh Trang.

Nhiễm Thanh Trang ngồi xuống, hai tay luồn vào nách chó con bế nó lên.

Anh vừa cười vừa nói chuyện với nó, còn lấy mũi cọ lên cái mũi ướt sũng của chó con. Đang nhìn ở đằng xa mà tôi cũng vô thức mỉm cười.

Lúc ấy tôi chưa biết những rung động đang rục rịch trong lòng và theo máu tràn vào đại não đó là gì, bây giờ nghĩ lại, hẳn đó là “Dục vọng”.

Không liên quan đến da thịt, cũng không liên quan đến dã tâm. Chỉ là một loại dục vọng mơ hồ, mờ mịt, muốn ở cạnh và trở thành bạn bè với anh.

Nhiễm Thanh Trang như cảm nhận được điều gì đó. Anh ôm Tiểu Hắc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Tôi không kịp thu tầm mắt lại nên bị anh bắt quả tang. Trên mặt anh không có biểu cảm gì nên tôi không thể nhìn ra anh có tức giận vì bị tôi thăm dò hay không.

Đối mặt với nhau trong giây lát thôi mà tim tôi đập như trống, đang định dời tầm mắt thì thấy anh cầm móng vuốt Tiểu Hắc giơ lên chào tôi.

Hẳn anh nghĩ rằng tôi đang nhìn con chó.

Chào xong, anh cũng không làm gì khác với tôi nữa mà làm việc mình phải làm, quét sân hai lần cho có rồi cầm chổi đi trước khi tiếng chuông báo hiệu giờ đọc buổi sáng kết thúc.

Tôi mơ màng tỉnh lại từ những giấc mơ liên tiếp nhau, trước mắt vẫn là một khoảng tăm tối nhưng tôi có thể nghe thấy được rất nhiều âm thanh.

“Cậu nghe thấy tôi nói gì không?” Giọng bác sĩ Giải vang lên.

Ý thức của tôi còn hơi hỗn loạn, qua một hồi lâu mới nhớ lại mình đang ở đâu.

“Ừm…” Tôi cố gắng phát ra âm thanh từ trong cổ họng: “Phẫu thuật… Thành công không?”

“Nói cho cậu biết một tin tức tốt. Chúng tôi đã kiểm tra pathological trong lúc phẫu thuật và phát hiện cậu không bị u nguyên bào thần kinh đệm*, mà là viêm giả u.” Bác sĩ Giải hưng phấn nói: “Bệnh viêm giả u này ở trên ảnh thì rất giống u não ác tính, cộng thêm nó rất hiếm gặp, nguyên nhân bị bệnh không rõ ràng cho nên chẩn đoán rất dễ bị nhầm…”

*http://pathology.ucla.edu/workfiles/Clinical%20Services/GBMVietnamese.pdf

Sau đó cô lại nói một tràng những danh từ rất chuyên nghiệp, tôi mới tỉnh lại từ gây tê nên cũng không thể hiểu rõ được hết, nhưng tôi vẫn nghe được một tin tức quan trọng nhất: tôi không bị u nguyên bào thần kinh đệm.

Hơn nữa giọng điệu bác sĩ Giải lạc quan như vậy, hẳn là cái bệnh viêm giả u gì đó dễ điều trị hơn u nguyên bào thần kinh đệm rất nhiều.

“Bây giờ chúng tôi sẽ đẩy cậu về phòng bệnh rồi tiến hành trị liệu kháng viêm, kháng virus và trị mất nước. Tôi tin bệnh tình của cậu sẽ khởi sắc rất nhanh thôi.”

Không bao lâu sau, giường có bánh xe dưới người tôi di chuyển, hẳn là ra khỏi phòng phẫu thuật.

Tôi vừa mới gắng gượng nghe bác sĩ Giải nói thật nhiều, dùng gần hết tinh thần vốn đã không còn nhiều rồi nên hiện tại đã hơi thiêm thiếp đi.

Nghe thấy em gái đang lớn tiếng gọi, tôi muốn đáp lời nó nên thử nâng tay lên, rồi ngay lập tức bị một bàn tay mạnh mẽ và to lớn hơn nắm chặt.

Đây không phải là tay của em gái tôi.

Tôi giật giật ngón tay, cười gọi tên Nhiễm Thanh Trang.

“Anh đây, em muốn nói gì?” Anh cúi người, cẩn thận nghe tôi nói.

Tôi nhỏ giọng, cố sức dùng âm lượng chỉ hai chúng tôi nghe được nói từng chữ: “Em không nhìn chó, người em vẫn luôn nhìn… là anh.”

Sau đó, mặc kệ anh có hiểu hay không, tôi lại bị khuất phục lần nữa, thiếp đi trước uy lực còn sót lại của thuốc mê.