Cửa cuốn gara xe khởi động thì sẽ phát ra âm thanh ken két, ở tầng hai cũng có thể nghe thấy.
Giấc ngủ của tôi vốn nông nên vừa nghe thấy tiếng là mở mắt ra ngay.
Anh đi rồi.
Tôi xem giờ, chỉ mới tám giờ sáng.
Hôm nay nhất định sẽ là một ngày vất vả.
Ăn sáng xong, tôi luyện đàn đến trưa, buổi chiều thì không có gì làm bèn đi dọn dẹp vườn nhà.
Tôi nhổ các cây cỏ đã khô héo lên vứt sang một bên, quét dọn các ngóc ngách hẻo lánh bám đầy bụi rồi dùng đồ lau nhà lau một lượt, bàn và băng ghế đá đã sáng bóng đến mức có thể soi gương.
Quét dọn xong, dù sân vườn vẫn quạnh quẽ vậy nhưng không đến mức lộ ra vẻ đìu hiu.
Kéo túi rác to đùng ra ngoài ném vào thùng rác xong, tôi vừa giãn gân cốt vừa quay trở lại vườn, ngồi vào cạnh bàn nhìn thành quả lao động của mình. Gió hè chầm chậm thổi, dù vừa nóng vừa mệt nhưng tôi vẫn khá hài lòng.
Bỗng nhiên một quả bóng nhỏ màu vàng lăn từ ngoài cửa vào trong vườn, xoay tròn đến bên chân tôi. Tôi cúi đầu nhìn rồi nhặt nó lên.
Bề ngoài quả bóng sáng bóng trơn trượt, rất co dãn, dù đã đập xuống đất hai lần nhưng vẫn nảy lên rất cao.
Một cậu bé sáu bảy tuổi bám vào cửa, thò đầu ra dùng đôi mắt đen láy mà sáng sủa nhìn tôi chằm chằm, vẻ muốn nói lại thôi.
“Đây là của con à?”
Tôi vừa nói chuyện với cậu bé thì cậu rụt đầu về ngay, một lúc lâu sau mới thò ra từng chút một.
Giống như một con ốc sên nhỏ.
Tôi giơ quả bóng ra, ra hiệu sẽ trả cho cậu bé.
“Lại đây, trả lại cho con nè.”
Cậu bé chần chừ, hai cánh tay siết chặt vạt áo, cẩn thận đi đến trước mặt tôi. Tôi cũng không giục, mặc cậu nhóc chậm chạp cẩn thận đến gần.
Vất vả lắm mới đi được đến trước mặt tôi nhưng cậu bé không nhận bóng mà nhỏ giọng cảm ơn tôi trước: “Cảm ơn.” Dứt lời, không đợi tôi phản ứng, cậu nhóc vội vã lấy quả bóng rồi xoay người chạy như thể có một con hổ to đùng đang ở đằng sau đang đuổi theo cậu nhóc vậy.
Tôi thu tay lại, không kìm được mà bật cười.
Có thể do tuổi hai đứa xêm xêm, dáng dấp cũng trắng trắng mập mập như nhau nên khi nhìn theo hướng mà cậu bé rời đi, tôi không khỏi nghĩ đến Kim Nguyên Bảo.
Đời này chỉ sợ là không thể gặp lại nhau nữa, chỉ hi vọng thằng bé ấy đi theo Kim phu nhân rồi thì sẽ tránh xa được những tranh giành, có được cuộc sống yên bình, bình an khỏe mạnh lớn lên, không đi theo con đường cũ của phụ huynh nữa.
Mãi đến khuya mà Nhiễm Thanh Trang vẫn chưa về. Tôi lau đàn, cũng để ý điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhận được tin tức gì.
Thân là bạn cùng ở chung, dù có qua đêm ở bên ngoài thì cũng phải gọi điện về nhà chứ? Tôi cũng thông cảm cho tâm trạng kích động vì lâu ngày gặp lại của bọn họ, nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt, lâu như vậy mà không có tin tức gì chắc chắn làm cho người ta lo lắng.
Hay là… Nhắn tin hỏi Đào Niệm thử xem?
Đang nghĩ như vậy thì dưới lầu truyền đến tiếng cửa cuốn nâng lên. Tôi hơi thẳng lưng lên, ngỏng tai lên cẩn thận nghe ngóng.
Sau đó lần lượt truyền đến tiếng động cơ xe ô tô và tiếng mở cửa.
Về rồi đấy à?
Tôi đặt đàn xuống rồi rón rén mở cửa phòng ngủ ra nhìn xuống phòng khách. Trong phòng khách không sáng đèn nhưng vẫn có thể nghe được một vài âm thanh nho nhỏ.
Lắng nghe một lát thì có thể xác nhận là Nhiễm Thanh Trang đã về rồi. Tôi đang định đóng cửa quay về phòng thì dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng thủy tinh vỡ.
Tuy vết thương trên tay chân Nhiễm Thanh Trang đã gần khỏi hẳn nhưng dù sao cũng là vết thương bị đâm xuyên qua nên vẫn cần một thời gian dài mới có thể khôi phục lại được như ban đầu. Tôi sợ lỡ đâu anh vấp phải gì đó rồi bị ngã, bèn bước thật dài lao xuống dưới lầu.
Đến dưới lầu xem, Nhiễm Thanh Trang quả thật đã đụng vỡ đồ, là một cái bình hoa trang trí. Vốn nó được bày ở sát tường cạnh bàn, hiện tại đã thành một bãi mảnh thủy tinh vỡ. Nhiễm Thanh Trang lảo đảo chống bàn, mảnh vỡ của bình hoa ở ngay dưới chân, trông có vẻ như anh không hề nhận ra, suýt định giẫm lên.
“Đừng giẫm đừng giẫm!” Tôi vội chạy qua ngăn anh lại, đi đến gần mới ngửi thấy trên người anh toàn là mùi rượu.
Lúc vào nhà anh không bật đèn, lúc này chỉ có thể nhìn bằng ánh trăng và mấy ngọn đèn đường bên ngoài.
Tôi không nhìn thấy rõ nét mặt của anh, chỉ thông qua da thịt nóng bỏng dưới tay và tiếng cười mơ màng bên tai mà đoán rằng hẳn anh đang rất say rồi.
Sao Đào Niệm lại để anh vào đây một mình?
Tôi nhủ thầm trong lòng rồi nâng tay anh lên, đưa anh về phòng.
Đàn ông trưởng thành vốn đã nặng, huống chi Nhiễm Thanh Trang còn cao lớn như vậy. Thật vất vả mới đỡ được anh đến bên giường, nhưng lúc buông xuống thì vì cánh tay của anh vẫn còn vòng quanh cổ tôi nên lập tức kéo tôi ngã cùng.
Tôi ngã thật mạnh xuống người anh, hai gò má dán lên ngực, mũi bị cơ bắp rắn chắc đập đau vô cùng.
Trong đầu còn đang choáng váng thì nghe thấy người ở dưới thân kêu lên một tiếng đau đớn, hình như đau vì bị đè.
Tôi cuống quít nhổm dậy xem xét tình trạng của anh, ân cần nói: “Sao thế? Tôi đè trúng chỗ nào à?”
Bàn tay hơi thô ráp sờ lên sườn mặt tôi, vừa nói giọng khàn khàn, Nhiễm Thanh Trang vừa dùng ngón tay miêu tả ngũ quan của tôi từng tấc một.
“Tại sao… em phải đối xử tối với anh như vậy?”
Trong nháy mắt da thịt chạm vào nhau, trong cổ họng tôi không kìm được mà phát ra tiếng rên. Tôi mặc anh mơn trớn mặt mày của mình, vô thức cọ chóp mũi vào bên tay anh.
“Có thể gặp lại em, anh vui lắm…”
Động tác của anh dần dần mang theo một tia cháy bỏng không hiểu tại sao, ngón cái ấn lên môi tôi, như đang vội vàng muốn khám phá cái gì đó nhưng lại không tìm ra được lối vào.
Anh nhận nhầm người rồi.
Rốt cục đã tìm được lối vào, đầu ngón tay hắn chen vào trong miệng tôi. Nhiễm Thanh Trang khẩn cầu: “Đừng rời khỏi anh nữa…”
Nhất định là anh đã nhầm tôi với Lâm Sênh.
Anh đi gặp Lâm Sênh, uống rượu với cậu ta, bây giờ lại say khướt trở về, nhìn ai cũng thành người trong lòng của mình.
Mấy câu này không phải nói với tôi.
Vừa nghĩ đến những giả thiết này, trong dạ dày tôi như thể mới nuốt một cục sắt, vừa nặng vừa lạnh, làm cho tôi chỉ muốn co người lại rồi đau đớn nôn ra.
Tại sao anh luôn không nhìn thấy tôi?
Hai mắt tôi nhắm lại, lông mi không ngừng run rẩy, lòng tôi như chia thành hai nửa. Một nửa đê tiện ích kỉ, tiếc nuối độ ấm của Nhiễm Thanh Trang, không muốn buông tay như vậy; nửa còn lại lương thiện và lý trí, nói cho tôi biết như vậy không đúng, tôi phải buông tay, không được gom góp thành sai lầm lớn hơn.
Ngón cái cạy mở hai hàm răng, trêu đùa đầu lưỡi của tôi. Anh nhổm dậy, ôm lấy mặt và hôn lên mi mắt run rẩy của tôi.
“Đừng sợ anh mà…” Chiếc lưỡi nóng ướt liếm đi nước mắt vừa tràn ra khỏi khóe mắt. Chất giọng của anh như thể mang theo chất độc làm cho người khác phải nghiện. Mỗi khi nửa hiền lành trong đầu đang thuyết phục tôi thì giọng của anh lại tiếp thêm sức mạnh cho bên đê tiện, kéo tôi về phía vực sâu hơn.
Đừng tiếp tục, đừng tiếp tục, đứng dậy quay người đi đi, coi như đêm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng có lẽ vì trong lòng vẫn còn mang theo một tia hi vọng, tôi ngửa ra sau, tránh khỏi tay anh, biết rõ là không nên nhưng vẫn run giọng hỏi: “Nhiễm Thanh Trang, cậu biết tôi là ai không?”
Anh như không hề nghe thấy câu hỏi của tôi, chỉ một mực chìm đắm trong thế giới, trong trí tưởng tượng của mình.
“Đừng rời khỏi anh nữa…” Hắn không chịu buông tha mà đuổi theo, sờ soạng, đè gáy tôi lại, hôn lên yết hầu tôi.
Răng anh mài lên, không đến mức cắn bị thương thật nhưng cũng không hề nhẹ. Anh châm lửa khắp nơi trên người tôi, làm cán cân trong lòng tôi nghiêng hẳn sang một bên.
Anh say nên nhận lầm tôi. Nếu tôi tiếp tục, mặc cho sai lầm phát triển thì là đang giậu đổ bìm leo, không phải hành vi của người quân tử.
Giậu đổ bìm leo…
Từ nhỏ mẹ tôi đã khuyên bảo chúng tôi, phải làm người tốt, giúp đỡ người vân vân. Giậu đổ bìm leo nhất định không phải là thứ việc tốt mà người tốt làm.
Nhưng… tại sao tôi cứ phải làm người tốt?
Làm người xấu thì dễ, người tốt thì khó. Suy nghĩ đen tối thì lại như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Tại sao tôi không thể đê tiện? Tại sao không thể ích kỉ? Tại sao người khác có thể còn tôi thì không?
Chính tôi cũng sắp chết rồi, tôi nhẫn nhịn cái gì nữa? Làm chính nhân quân tử làm gì?
Tại anh ấy nhận nhầm người, do anh ấy hết.
Tôi đau đớn như thế, tôi đau đớn như thế…
Nỗi đau khổ và uất hận bị đè nén mấy ngày nay cùng nhau trào ra như núi lửa phun.
Năm ngón tay tôi luồn vào trong mái tóc mướt mồ hôi của Nhiễm Thanh Trang, kéo anh áp lên cổ mình. Anh khẽ nhếch môi, hô hấp dồn dập, trong họng thì phát ra tiếng lẩm bẩm bất mãn.
Tôi đè ngực anh về lại giữa giường. Anh vẫn định ngồi dậy, tôi bèn ngồi lên hông anh, cúi xuống hôn lên môi anh.
Tôi phải có được anh ấy.
Tôi phải có được anh ấy.
Trong đầu tôi hiện chỉ còn năm chữ này điên cuồng xoay quanh.
Cho dù có phải làm một tên tiểu nhân, cho dù vạn kiếp bất phục, tôi cũng phải có được anh!
Thế giới như đã sa vào bên trong màn hơi nước. Trước mắt, cổ, bàn tay và lưng tôi đều đã thấm đẫm mồ hôi, giữa những hơi thở dốc dường như cũng trở nên ẩm ướt hơn nhiều.
Tôi chống giường, từ cánh tay đến bắp chân run lẩy bẩy, ánh mắt mơ màng. Cơn đau vốn không xác định được trong cơ thể dường như đã lan đến những chỗ thật, một ít lan đến cuống họng, một ít rơi xuống lưng, còn lại hơn nửa đều ở chỗ sau lưng kia.
Mồ hôi bên trên lông mi tan vào trong mắt, cánh tay tôi rốt cuộc không chống nổi nữa, nửa người trên ập mạnh xuống, giọng nói cũng vỡ vụn, ngắt quãng.
“Ưm… Chậm thôi…” Cọ nước mắt lên trên ga giường, một tay tôi lần mò về phía Nhiễm Thanh Trang, chộp lấy cổ tay anh định đẩy ra nhưng đầu ngón tay lại như bị trượt, không có chút lực nào.
Nhiễm Thanh Trang căn bản không xem lực cản nhỏ bé đó ra gì. Anh nắm lấy eo tôi, không chỉ không chậm lại mà lại còn ra vào mạnh hơn.
Tôi nắm ga giường dưới chăn thật chặt, trong đầu nổ đùng đùng như pháo hoa, miệng lại không thể thốt nổi câu nào, chỉ có thể nghẹn ngào ậm ừ.
“Không thích thì anh sẽ dừng lại.” Nhiễm Thanh Trang thở dốc nặng nề, bàn tay mơn trớn tấm lưng ẩm ướt mồ hôi của tôi. Sau khi anh nói câu đó, cái đó lặng lẽ rời khỏi tôi.
Ngón chân tôi hết duỗi ra rồi cuộn lại, đến khi anh định rời khỏi đó thật, tôi không nhịn nổi mà tăng lực ở đầu ngón tay lực đạo, lên tiếng giữ lại: “Đừng…”
Anh lùi ra bên ngoài, lòng bàn tay nóng rực phủ lên mông tôi, ngón cái xoa lên xương cùng cách lớp da thịt không nặng mà cũng không nhẹ.
“Đừng gì?”
Bắp đùi của tôi run mạnh hơn, gần như không quỳ nổi nữa.
Hơi nóng trên cơ thể như bốc hơi. Tôi dần không suy nghĩ nổi nữa, vuốt ve mu bàn tay của anh lấy lòng, kéo nó đặt lên trên người mình: “Đừng đi…”
Cái tay trên eo tôi nắm chặt hơn, lực xoa xương cũng trở nên mạnh hơn nữa.
“Thích không?”
Nhiễm Thanh Trang lúc uống say không giống như bình thường lắm… Dường như cồn đã phóng đại sự cuồng dã bên trong xương cốt anh, giải phóng sự tàn ác vốn luôn bị anh đè nén xuống.
Đặc sắc hơn chính là anh sẽ dùng từ ngữ dịu dàng quan tâm để gói lại sự xấu xa của mình, phủ lên lớp áo ngoài đường hoàng cho nó làm cho người ngoài hoàn toàn không thể tìm ra chỗ sai của anh.
Tựa như bây giờ vậy.
Nếu tôi không cho câu trả lời chắc chắn rõ ràng, anh sẽ không tiếp tục nữa.
Tôi cắn môi, chịu đựng sự xấu hổ, vùi mặt vào trong gối rồi không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu: “Ừm…”
Trong chớp mắt sau đó, anh nhanh chóng xông vào, không cho tôi chuẩn bị chút nào mà đi thẳng vào nơi sâu nhất.
Hơi thở của tôi nghẹn lại trong cổ, ba hồn bày vía suýt thì bị anh đâm vỡ. Hình như vẫn chưa cảm thấy đủ, anh nắm lấy đầu gối tôi nâng lên, kéo ra một khoảng cách giữa hai chân để có thể tiến vào sâu hơn.
Thật đáng sợ…
Không rõ là do sợ những khoái cảm không ngừng chồng chất lên nhau hay là do sự chiếm hữu đến vô cùng, mà cứ hết lần này đến lần khác tôi lại gọi tên Nhiễm Thanh Trang, dường như chỉ có vậy mới có thể cảm thấy an tâm một chút.
Hạ thể của tôi hơi ngóc dậy. Thứ cứng rắn chọc vào giường chiếu, chọc vào cơ thể đang phập phồng vô tình rồi ma sát lên ga giường, khoái cảm tê dại lan ra tứ chi xương cốt trong khoảnh khắc.
Tôi sắp chết rồi, sắp chết thật rồi.
Đại não mờ mịt vô cùng, chỉ cảm thấy một luồng sáng màu trắng hiện lên trước mắt còn cơ bắp thì kéo căng đến cực hạn, không cần ai chạm vào mà luồng dịch màu trắng vẫn bắn ra, làm bẩn ga giường.
Cơ thể mềm nhũn, cả người lắc lư sắp ngã. Nhiễm Thanh Trang phát hiện ra bèn buông chân tôi xuống, trở người tôi lại.
Hơi thở tôi vẫn chưa bình phục lại. Hô hấp vẫn gấp gáp, tôi đưa tay xoa lên hai má của anh, rồi lại nắm lấy cái gáy muốn anh cúi đầu xuống.
Anh thuận thế cúi người, dần dần đè xuống rồi lại tiến vào cơ thể tôi.
Tôi vừa hôn khóe môi anh vừa khẽ run, hai chân bất giác kẹp chặt eo anh.
Đẩy răng môi ra, vơ vét nước bọt. Anh khẽ cắn bờ môi dưới của tôi rồi hướng xuống dưới, hôn cổ, hầu kết và xương quai xanh. Khác với cái hôn lưu luyến triền miên ngoài miệng, động tác phần eo của anh phải nói là rất hung ác, dường như mỗi lần thúc vào đều muốn tôi sụp đổ, mất khống chế.
“Ngừng, ngừng một lát đã…” Tôi mơn trớn lung tung trên lưng anh, trên tay không biết là mồ hôi của anh hay của tôi, trong mắt toàn là nước mắt bị ép ra.
“Không dừng được.” Anh khàn khàn nói xong thì cắn môi tôi, ngăn hết những lời kháng cự và cầu xin tha thứ của tôi lại trong cổ. Trong thoáng chốc, tôi như trở lại cái đêm kinh tâm động phách nọ, cơ thể bị sóng biển vô tình đánh dạt, lăn tròn, bất lực chờ biển đen tĩnh mịch nhấm nuốt. Chỉ là tối nay biển không còn lạnh lẽo, thứ tôi trầm luân rơi vào cũng không còn là vực sâu chết chóc.
Đại não bị cơn vui sướng to lớn ngăn trở tâm trí thuyết phục, dục vọng không ngừng không nghỉ. Thân thể bủn rủn bất lực, rõ ràng đã đến cực hạn nhưng chỉ cần Nhiễm Thanh Trang dừng lại, tôi sẽ ngay lập tức dán lên hôn mặt anh, run rẩy bảo anh tiếp tục.
Là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, tôi ôm tâm trạng một bữa no*, rõ ràng đã không chịu nổi nữa nhưng cũng không cam tâm kết thúc một cách tùy tiện như vậy.
*Câu gốc: 自助餐扶墙进扶墙出, nghĩa là khi đi ăn buffet, lúc vào thì đói đến mức vịn tường đi vào, lúc ra thì lại no đến mức phải vịn tường đi ra.
“Đừng rút ra…” Trên bụng là một mảng sền sệt, tôi dùng chút sức lực không còn nhiều kéo lấy cánh tay Nhiễm Thanh Trang, không cho anh rời khỏi tôi.
Anh đứng im ở đó, thở hổn hển, kịch liệt, bàn tay lướt qua eo làm cho tôi run rẩy không thôi.
“Lấp đầy em, chiếm lấy em, khiến em… chết trên giường đi.”
Vừa dứt lời, thứ còn chưa mất đi độ cứng của anh chôn bên trong cơ thể tôi lại phồng lên.
“Ừm…” Tôi kêu rên, lại một lần nữa sa vào cơn thủy triều lớn đến mức làm cho người ta hoa cả mắt, thân bất do kỷ điên cuồng chìm nổi.
*thân bất do kỷ: Không làm chủ được bản thân.
Sóng biển đánh vào cơ thể làm phát ra âm thanh khó nghe, mồ hôi giao hòa. Nhiễm Thanh Trang hạ mắt xuống liếc tôi, biểu cảm của anh chìm vào trong bóng tối nên tôi không thể nhìn rõ, chỉ có thể nhờ vào hô hấp dần trở nên nặng nề và sự đâm rút lung tung của anh mới thấy minh chứng của việc anh cũng đã hãm sâu vào trong đó.
“Thích anh, thích anh lắm…” Tôi mê muội vuốt gò má của anh, cầu khẩn anh bằng giọng nức nở: “Anh đừng thích người khác được không?”
Động tác của Nhiễm Thanh Trang trở nên rối loạn trong chốc lát. Anh kéo tay tôi xuống, hôn lên đầu ngón tay của tôi, đặt nó lên giường rồi tăng nhanh động tác dưới thân.
Tôi không nhịn nổi phải cắn bờ vai anh, không bao lâu thì nghẹn ngào, cơ bắp trên người căng cứng, bụng dưới ngẩng lên, lại một lần nữa lên đỉnh.
Tôi thất thần thả lỏng cơ bắp đang căng chặt, mãi vẫn chưa chạm đất.
Nhiễm Thanh Trang cũng đã đến thời điểm mấu chốt. Anh gặm cắn tai tôi, mút vành tai, tất cả hơi thở dốc nóng hổi của anh đều phun lên gáy tôi.
“Anh giống cậu ta…” Anh nghiến răng nghiến lợi cắn lên cằm tôi, hung tợn nói: “Em dám nói anh giống cậu ta?”
Tôi mơ mơ màng màng nghe thấy được anh đang nói gì đó nhưng đã không còn đủ tỉnh táo mấy để xử lý tin tức này, chỉ cảm thấy người đầy mỏi mệt, xương cốt giòn như sắp tan ra, không quay trở lại hình dạng lúc đầu nữa.
Theo một cú thúc vào thật mạnh, Nhiễm Thanh Trang chống lên người tôi, run rẩy tiết ra tinh hoa.
Xương cốt trên người tôi thật sự không thể chống lại sự sung sướng này, tuy trong lòng vẫn còn muốn làm thêm chút nữa nhưng ý thức đã không thể kiên trì nổi mà trở nên mờ mịt trước.
“Em sẽ làm chuyện này với Triệu Phong sao, Quý Ninh?” Cuối cùng, trước khi bị bóng đen nuốt chửng, tôi nghe thấy Nhiễm Thanh Trang hỏi như vậy.
***
VTC: Alo, sau màn giao lưu văn hóa kết hợp đêm khuya này của 2 người thì bọn mình đổi xưng hô sang anh-em cho tình bễ bình nhé.